Chương 40: (Vô Đề)

Vừa tới nhà hát, việc đầu tiên Tần Khả làm chính là xác nhận hai vé ghế VIP mà mình tặng cho Hoắc Cảnh Ngôn. Trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn và cô gái trẻ ngồi kế bên anh, Tần Khả mới thở phào một hơi thật dài.

Cô từng thấy ảnh cô gái kia, đời trước Hoắc Cảnh Ngôn bỏ nó trong chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ, lúc nhàn rỗi sẽ mang nó ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía.

Hòn đá vẫn treo lơ lửng trong lòng cô rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Cô đi tới khu ghế ngồi bình thường của mình.

Chỉ là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Tần Khả đã thấy một nhân viên an ninh bước nhanh tới. Anh ta dừng lại trước mặt cô, lễ phép cười nhẹ.

"Cô bé, chào em."

"... Chào anh."

Tần Khả chưa hiểu gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào lại.

"Rất xin lỗi đã làm phiền em, là thế này, ghế ngồi của em trong đợt kiểm tra định kỳ trước có dấu hiệu bị lung lay, để đảm bảo an toàn, mời em chuyển chỗ ngồi khác vậy."

Tần Khả sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn ghế ngồi của mình.

"Lung lay? Hình như tôi không cảm thấy gì cả."

"Nhưng để an toàn thì mời em chuyển chỗ ngồi khác vậy..."

Nói đoạn, nhân viên bảo an đưa tấm vé trong tay cho Tần Khả, mỉm cười bảo:

"Đây là chỗ ngồi mới bồi thường cho em, mời em qua đó."

Nói xong, anh ta gập người, hướng tay sang một bên.

Tần Khả cúi đầu nhìn chiếc vé mới trong tay, không khỏi sửng sốt: vé trong tay không ngờ lại là vé ghế VIP.

Loại may mắn như đi máy bay được miễn phí ngồi khoang VIP, thuê khách sạn được miễn phí vào phòng VIP, ấy vậy mà cũng rơi trúng người cô?

Trong lòng Tần Khả thấp thoáng cảm thấy có gì đó không bình thường.

Nhưng hiện giờ cô đang ở bên trong nhà hát, lại phải giám sát Hoắc Cảnh Ngôn cùng bạn gái anh, nhất thời cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo lời bảo an.

Nghĩ vậy, Tần Khả đứng dậy, đi theo nhân viên bảo an tới khu ghế VIP.

Công tác tuyên truyền của buổi nhạc hội không mấy rầm rộ, độ nổi tiếng của nghệ sĩ biểu diễn cũng không cao, thế nên mặc dù cách giờ mở màn chỉ còn năm phút nhưng trong phòng hòa nhạc vẫn còn không ít chỗ trống.

Khu VIP cực kỳ trống trải.

Tần Khả ngồi ghế đầu, trước hết đánh mắt quan sát kết cấu ghế ngồi ở khu VIP. Sopha đôi kiểu dáng phục cổ, từ hiệu quả thị giác có thể thấy vô cùng mềm mại thoải mái, giữa sopha là một khoảng trống, có thể bày một chiếc bàn gập làm bằng đá cẩm thạch, vừa có thể nâng lên làm mặt bàn, cũng có thể hạ xuống làm mặt phẳng sopha.

Mà phía sau sopha đơn là một khoảng trống kín đủ để đặt tấm phẳng, quả thật tính bảo mật vô cùng tốt.

Thấy vị trí kế bên mình không có ai cả, Tần Khả âm thầm thở phào. Cô dựa theo số ghế trên vé mình nhận được, ngồi vào phía bên trái sopha.

Không lâu sau, ánh đèn tối lại.

Âm nhạc bắt đầu nổi lên.

Tần Khả nhìn lên hàng ghế phía trước.

Đổi ghế ngồi có một ưu điểm, đó là thuận tiện hơn trong việc quan sát xem Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái có còn ở trong phòng hay không.

Chỉ là ánh mắt cô vừa hướng đi, chợt cảm thấy sopha mà mình đang ngồi lún xuống.

Quay đầu nhìn sang phía bên tay phải mình

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!