Chương 4: (Vô Đề)

Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô, vẻ mặt đám người Vệ Thịnh ngồi trên sopha đầy kinh ngạc.

"Nông dân với rắn gì cơ?" Vệ Thịnh quay sang nhìn Hoắc Tuấn, "Hai người sao còn kể chuyện cổ tích với nhau thế?"

"..."

Tầm mắt Hoắc Tuấn từ bóng lưng cô chậm rãi thu về, đáy mắt thấp thoáng gợn lên một loại cảm xúc cố chấp.

Hắn khẽ phì cười.

Vệ Thịnh rướn người qua, "Cứ nhìn người ta chạy đi như vậy, không đuổi theo à?"

"Vì sao phải đuổi theo?"

Vệ Thịnh: "Sau đêm nay, Hoắc thiếu gia của chúng ta thành niên rồi." Hắn làm mặt quỷ cười cười với Hoắc Tuấn, "Có thể làm chuyện người lớn rồi."

Hoắc Tuấn nguýt hắn, cười lạnh.

"Cút."

"Chẳng biết hưởng thụ gì cả, Hoắc thiếu gia à." Vệ Thịnh bĩu môi.

"..."

Hoắc Tuấn không tiếp lời.

Hắn cầm ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ, rồi bất ngờ hỏi: "Cậu nói xem nếu tối nay không có cô ấy, khả năng tôi bị người khác bỏ thuốc là bao nhiêu?"

"... Gì? Cái gì mà bỏ thuốc? Bỏ thuốc gì?"

Vệ Thịnh ngớ ra, nửa ngày sau vẫn chưa hiểu.

Chỉ nghe thấy Hoắc Tuấn thấp giọng cười, "Khả năng đúng là rất lớn."

Vệ Thịnh: "Rốt cuộc là sao thế?"

Hoắc Tuấn không để ý hắn, đứng dậy.

Vệ Thịnh: "Hoắc thiếu gia thay đổi ý định, chuẩn bị chạy đi tìm người ta đấy à?"

"Đuổi theo cái rắm." Hoắc Tuấn cười nhạt.

Vệ Thịnh: "Thế cậu định đi đâu?"

"..."

Hoắc Tuấn khom người, giữa một đống rượu ngoại tùy tiện nhấc lên một chai thủy tinh dày cộp, nâng nâng trong tay thử ước lượng, sau đó hắn cất bước đi về phía con hẻm sau bar.

Bỏ lại phía sau giọng cười biếng nhác, âm cuối lẫn theo chút ngang tàn——

"Trả thù."

...

Vì rời đi quá vội vã, sau khi chạy khỏi Hell bar, Tần Khả mới nhận ra mình vẫn đang gắt gao nắm chặt chiếc áo khoác đen.

Cô dừng bước, nhưng không có ý định quay lại trả áo.

Ánh mắt cuối cùng của Hoắc Tuấn ban nãy thực sự quá giống Hoắc Trọng Lâu, gần như khiến Tần Khả kiềm lòng không đậu mà nảy ra một suy đoán khủng khiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!