Chương 39: (Vô Đề)

Tần Khả bất đắc dĩ nhìn lại.

Sau đó cô lại hạ tầm mắt nhìn về phía người con trai đang ngồi trên giường.

Hoắc Tuấn vẫn là Hoắc Tuấn kia, không có gì thay đổi hết.

Cô thầm an ủi bản thân.

Thế nhưng khi nhìn hắn, trong đầu cô lại luôn vô thức hiện ra khuôn mặt Hoắc Trọng Lâu, những kí ức hắn cho cô đời trước, ăn sâu bén rễ trong lòng, một sự tồn tại tựa như ác mộng.

Vì thế dù đã làm chuẩn bị tâm lý biết bao nhiêu lần, khoảnh khắc khi nhìn thấy Hoắc Tuấn, cước bộ cô vẫn không tự chủ mà bước chậm lại.

Cuối cùng, cô đi đến vị trí cách cửa hai ba mét thì dừng lại.

Hoắc Cảnh Ngôn không hề phát giác.

Anh vào trong phòng, đi thẳng tới cạnh giường Hoắc Tuấn đang ngồi mới dừng bước.

"Cảm thấy thế nào?" Hoắc Cảnh Ngôn cúi đầu, đồng thời dùng ánh mắt quan sát Hoắc Tuấn, "Có thấy không khỏe ở đâu không?"

"..."

Hoắc Tuấn không nói gì.

Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường cong sắc lạnh. Phòng y tế rơi vào yên lặng, đến mức tưởng chừng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ, không khí trong phòng cũng dần ngột ngạt khó thở, đến lúc này Hoắc Tuấn mới ngẩng đầu lên.

"Người đâu?"

Hoắc Cảnh Ngôn nhướn mày, "Ai cơ?"

Hoắc Tuấn lạnh lùng ngước mắt, "Đừng có biết rõ còn cố hỏi. Tất nhiên là đứa anh đoạt từ tay tôi."

"À, cậu ta ấy à, đưa vào viện rồi."

Hoắc Cảnh Ngôn khẽ cười, giọng điệu lạnh lùng hiếm thấy, "Không đưa vào viện, để lại trong trường, đợi cậu phát điên lần nữa ném người ta từ trên sân thượng xuống à?"

Nhắc tới cậu học sinh kia, ánh mắt Hoắc Tuấn đanh lại.

Ngay sau đó, hắn cười nhạt quay mặt đi.

"Nó không xứng, Tôi chỉ cho nó một bài học thôi."

"Bài học?" Hoắc Cảnh Ngôn thu lại nụ cười, lạnh giọng, "Nếu lúc đó chúng tôi không đuổi tới, bản thân cậu có thu tay lại hay không chính cậu còn không rõ!"

"..."

Hoắc Tuấn không nói gì, chỉ bực bội liếc xéo Hoắc Cảnh Ngôn.

Hoắc Cảnh Ngôn thở dài, đè lại cảm xúc hiếm thấy sắp sửa bộc phát.

Con ngươi trong mắt hơi tối lại, "Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, Hoắc Tuấn. Cậu đã là người trưởng thành rồi, có những việc giống như đường dây cao thế, không được tùy tiện động vào. Hay là, vui chơi bên bờ nguy hiểm khiến cậu phát nghiện?"

"Tôi làm gì thì mắc mớ gì đến anh?" Hoắc Tuấn mắt cũng chẳng thèm ngẩng lên, "Khi nào thì đến lượt anh tới dạy đời tôi?"

"..."

Cơn giận của Hoắc Cảnh Ngôn vừa mới đè xuống lại bị câu nói này của Hoắc Tuấn khơi lên.

Anh nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn, lát sau chầm chậm thở ra một hơi, dời tầm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!