Hoắc Cảnh Ngôn lúc này không rảnh để chú ý thấy biểu cảm thất thố của cô, nhân lúc Hoắc Tuấn đứng ngoài mép sân thượng bị tiếng gọi của anh làm giật mình khựng lại động tác, anh lao nhanh qua, lưu lại tiếng gió bên tai Tần Khả.
Tần Khả bị tiếng gió làm ù đặc hai tai, gần như đứng không vững.
Hai chân cô mềm nhũn, theo bản năng lùi về sau nửa bước, dựa lên bức tường sân thượng thấp sau lưng, ánh mắt hoảng sợ nhìn ra xa.
Thiếu niên đã hoàn toàn mất đi lý trí, Hoắc Cảnh Ngôn cùng các giáo viên khác xông tới hợp sức mới miễn cưỡng giữ chặt được hắn.
Cậu học sinh phát tán tin đồn hãm hại Tần Khả sau khi được cứu vì hoảng sợ cực độ mà ngất xỉu, các học sinh đứng quanh thấp giọng bàn tán, sắc mặt khó coi...
Bên tai Tần Khả đầy rẫy tạp âm khiến cô như muốn ngạt thở.
Không biết qua bao lâu.
Sân thượng rốt cuộc cũng dần vãn người, thế giới chậm rãi khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hoắc Cảnh Ngôn một mình quay lại sân thượng, đi tới trước mặt Tần Khả.
Anh lo lắng ngồi xuống gọi, "Tần Khả??"
Thấy hai mắt cô như mất tiêu cự nhìn mông lung, Hoắc Cảnh Ngôn đưa tay ra trước mắt cô vẫy vẫy, lo lắng hỏi: "Em sao rồi?... Bị dọa sợ sao, hay là có chỗ nào không khỏe?"
"..."
Tần Khả há đôi môi khô khốc, thế nhưng suốt nửa ngày cũng không thốt ra nổi một chữ.
Bộ dạng cùng trạng thái này của cô làm Hoắc Cảnh Ngôn lo lắng, anh nhíu mày, đưa tay thử độ ấm trên trán cô.
Rồi lại dùng mu bàn tay chạm thử đầu ngón tay cô.
Lạnh toát.
Qủa nhiên cô đã bị dọa sợ, hơn nữa mức độ không hề nhẹ.
"Em thế này không ổn, tôi đưa em tới phòng y tế."
Nói rồi Hoắc Cảnh Ngôn nhíu mày khom người, đưa tay ra muốn dìu cô đứng dậy.
Tần Khả gần như tránh đi anh theo bản năng, ôm chặt cánh tay mình. "Không..."
"?"
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn cô khó hiểu.
Qua thêm mười mấy giây, hô hấp Tần Khả mới dần ổn định lại, tinh thần vừa chịu chấn động mạnh cũng chậm rãi hồi phục lại.
Cô nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, cố gắng kéo ra một nụ cười thật nhẹ.
"Em không sao... thầy Hoắc."
Hoắc Cảnh Ngôn: "Sắc mặt em hiện giờ không giống như không có chuyện gì."
"Em chỉ là..."
Tần Khả há miệng, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Im lặng vài giây, Tần Khả ngẩng lên, hai mắt hơi run nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn, "Thầy Hoắc, em muốn hỏi thầy một chuyện."
"Ừ, em nói đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!