"Thật sự không phải em! Em không chụp những tấm hình đó, anh Tuấn, anh tin em đi mà... em thật sự không dám... không dám làm ra chuyện như thế nữa..."
Tần Khả nhíu mày ra khỏi cầu thang.
Ngoài hành lang có không ít học sinh, thậm chí cả học sinh khối 10 và 12, có lẽ do nghe thấy động tĩnh ở tầng hai nên tò mò kéo nhau tới xem.
Cố Tâm Tình vừa gọi điện thoại cho Tần Khả hiện tại cũng đang đứng cuối trong nhóm học sinh ghé tới trước cửa, ngó vào trong quan sát.
Tần Khả đi qua, vươn tay khẽ kéo Cố Tâm Tình.
Cố Tâm Tình đang tập trung cao độ bị kéo thì giật thót, vội vàng quay người lại, thấy rõ là Tần Khả cô mới thở phào một hơi.
"Khả Khả..." Cố Tâm Tình hạ thấp giọng, lo lắng quan sát sắc mặt cùng phản ứng của cô, "Cậu không sao chứ?"
"Tớ chỉ đi xem nhà thôi, có chuyện gì được?" Tần Khả cố ý buông lỏng ngữ khí, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa lớp tinh anh khối 11, nhưng học sinh đứng vây quanh đông quá, cô không nhìn được gì.
Do dự một chốc, Tần Khả quay lại, "Tình hình bên trong... thế nào rồi?"
"Chịu..."
Cố Tâm Tình làm vẻ mặt phức tạp lắc đầu, sâu trong mắt ẩn giấu chút sợ hãi không sao che đậy được.
"Anh Hoắc Tuấn đã vào đó hai phút rồi, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Tần Yên khóc, các học sinh khác không ai dám ngăn cản anh ấy."
Tần Khả nhíu mày, "Vậy giáo viên đâu?"
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, "Đã sắp đến giờ vào lớp rồi, giáo viên vẫn chưa tới?"
Cố Tâm Tình: "Tớ lên muộn, không rõ lắm. Nghe mấy bạn lớp mình tới trước bảo, lúc Hoắc Tuấn xông vào giáo viên đã đứng trên bục giảng rồi. Giáo viên có lên tiếng ngăn cản nhưng Hoắc Tuấn không thèm nghe, vẻ mặt cực kỳ khủng bố... Thầy giáo cũng không dám làm cứng, cho nên vứt sách đi lên văn phòng tìm chủ nhiệm lớp tinh anh khối 12."
Cố Tâm Tình vừa dứt lời, trong phòng cũng cùng lúc lại vang lên tiếng Tần Yên thét chói tai, ngay sát sau đó là tiếng khóc nức nở gần như sắp không thở ra hơi. Sau đó, phòng học lại lặng ngắt như tờ.
"..."
Ấn đường Tần Khả nhíu lại thật sâu.
Cô đứng tại chỗ một lúc, sau đó đi về phía phòng học.
Cố Tâm Tình đang kiễng chân xem động tĩnh bên trong liếc mắt thấy Tần Khả định đi vào thì hoảng sợ, vội kéo cô lại.
Lần này ngay cả âm lượng cô cũng không kịp đè thấp:
"Khả Khả, cậu điên à... giờ sao vào đó được! Trạng thái tinh thần của Hoắc Tuấn hiện tại rõ ràng không bình thường! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh ta làm cậu bị thương thì sao!"
Các học sinh trên hành lang đang thấp giọng rì rầm bàn tán với nhau bị giọng nói của Cố Tâm Tình hấp dẫn lực chú ý, lục tục quay sang nhìn Tần Khả, không ít người sau khi thấy cô thì ánh mắt chợt biến.
Hiển nhiên đa số bọn họ đều biết, đến tột cùng Hoắc Tuấn là vì ai mà phát điên.
Thậm chí, qua vài giây, các học sinh còn tự động nhường ra một lối đi trước mặt Tần Khả.
Hướng thẳng cửa phòng học lớp tinh anh khối 11.
Tần Khả thở dài trong lòng.
Cô khẽ hít vào một hơi, ánh mắt kiên định, quay sang nhìn Cố Tâm Tình. "Tớ tự biết tính toán, Tâm Tình, cậu không cần lo lắng, tớ sẽ chú ý." Nói rồi, cô vỗ vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình của Cố Tâm Tình, chuẩn bị xoay người đi vào trong.
Cố Tâm Tình kéo cô lại lần nữa, gấp tới mức mặt cũng biến sắc, "Cậu căn bản không cần phải vào trong. Tần Yên tự làm tự chịu, chị ta bị vậy là xứng đáng. Cho dù lần này không phải chị ta gây ra, nhưng cậu cũng đã bảo, chị ta cầm chìa khóa tự tiện vào phòng cậu chụp ảnh tin nhắn trong máy cậu, chỉ nguyên chuyện này đã đủ để chị ta phải chịu trừng phạt rồi, cậu còn lo lắng cho chị ta làm gì!"
Giọng Tần Khả vẫn bình tĩnh như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!