Khi được người phụ nữ trung niên mỉm cười dẫn ra khỏi biệt thự, Cố Tâm Tình vẫn có cảm giác như lạc trong sương mù. Đến tận khi theo Tần Khả đi được một đoạn đường, Cố Tâm Tình mới dần lấy lại tinh thần.
Cô trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn Tần Khả:
"Thế là... nhận rồi à?"
So với cô bạn, Tần Khả thoạt trông bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô vẫy vẫy cái thẻ tiết kiệm trong tay, "Ừ, không chỉ nhận rồi, cả 30% thù lao dạy học kỳ này người ta cũng trả tớ luôn rồi."
Cố Tâm Tình ngây ngốc nhìn tấm thẻ trước mặt.
"Trong này... cô ấy nói có bao nhiêu tiền?"
Tần Khả: "Hai vạn."
"Ực."
Cố Tâm Tình phát ra tiếng nuốt nước miếng cực kỳ rõ ràng.
Tần Khả mím môi bật cười.
Cố Tâm Tình lấy lại tinh thần, có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh lại túm lấy cánh tay Tần Khả, "Khả Khả, cậu không lo lắng chút nào hả? Hai vạn tệ đó! Hơn nữa tất cả đã là của cậu hết rồi!"
"... Đừng có lắc, chóng mặt."
Tần Khả cười giữ lấy bàn tay đang túm chặt cánh tay mình lắc tới lắc lui của cô bạn, bất đắc dĩ nói: "Thực ra cũng không nhiều lắm, nhất là với những việc mà tớ chuẩn bị cần dùng đến tiền."
Cố Tâm Tình mờ mịt dừng lại.
"Vậy hả? Vậy mà tớ lại cảm thấy số tiền này đã rất là nhiều rồi ấy?"
"..."
Tần Khả cười cười, không đáp lời.
Với một học sinh cấp ba gia cảnh bình thường mà nói, hai vạn tệ đã là một món tiền rất lớn, nhưng nếu cẩn thận tính đến việc học kỳ này nếu cô muốn thoát ly khỏi nhà họ Tần, cô sẽ phải đối mặt với những vấn đề trực tiếp như tiền thuê phòng trọ, tiền điện nước, sinh hoạt phí, thậm chí là tiền học của kỳ sau.
Dù sao cho tới trước khi thành niên, cô không nghĩ nhà họ Tần sẽ bằng lòng trích ra một phân tiền nào trong số di sản có thể sử dụng mà bọn họ đang chiếm đoạt sau khi nhận lấy quyền giám hộ cô.
Vì thế...
Tần Khả cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, cười khổ.
Hai vạn tệ, nhiều nhất cũng chỉ giúp cô giải quyết tình hình cấp bách này trong vòng hai tháng.
Dường như cảm nhận được Tần Khả không hề nói quá, Cố Tâm Tình vốn đang vui mừng tới sắp nhảy cẫng lên tận trời cũng kiềm chế lại cảm xúc.
"Khả Khả, vậy sau này cậu định làm gì?"
Tần Khả ngẩng lên, nở nụ cười với Cố Tâm Tình.
"Không cần lo lắng quá, cuộc thi kia tớ sẽ cố gắng giành được giải thưởng, chắc chắn sẽ có cách giải quyết khác thôi."
"... Ừm." Cố Tâm Tình lắc lắc đầu, "Không nghĩ nữa, chúng ta về thôi."
"Ừ."
Ra khỏi khu biệt thự, đi được một đoạn khá xa rồi, hai người mới nhớ ra một vấn đề khá lúng túng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!