Chương 35: (Vô Đề)

Tần Khả đi cùng đường với Hoắc Tuấn. Đến cuối cùng cô vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nhắc tới chuyện kia với Hoắc Cảnh Ngôn, Tần Khả hơi chán nản, suốt cả một đường đều không mở miệng nói chuyện.

Quảng trường nghệ thuật cách nhà họ Tần không xa, đi bộ cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút đồng hồ. Hai người cả đường không ai nói câu nào, Tần Khả mải suy nghĩ tâm sự trong lòng, đến lúc sực tỉnh lại thì đã thấy nhà họ Tần ở ngay trước mặt.

Tần Khả lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phía sau.

"Tôi tới rồi." Tần Khả chỉ căn nhà hai tầng đang sáng đèn, do dự một chốc, cô mở miệng: "Bên trong... là người nhà Tần Yên, không tiện mời anh lên ngồi."

Hoắc Tuấn nghe vậy thì nhướn mày.

"Em còn muốn mời tôi lên ngồi?"

"..."

Đứng trong bóng đêm đen như mực, lời này nghe kiểu gì cũng thấy ái muội.

Tần Khả nhìn hắn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Hoắc Tuấn không trêu cô nữa, chỉ quét mắt nhìn qua căn nhà với kiểu kiến trúc đã hơi cũ kỹ, rồi di chuyển tầm mắt, "Người nhà bọn họ đối xử với em thế nào?"

Tần Khả im lặng.

Mà đáy mắt Hoắc Tuấn thì đã sôi lên lửa giận, hắn sấn tới trước, giọng nói trầm xuống trong vô thức.

"... Bọn họ bắt nạt em?"

Tần Khả lấy lại tinh thần, cô bị sự lạnh lẽo trong ngữ khí hắn dọa giật thót.

Cô theo bản năng nắm lấy cổ tay người con trai.

Hiện tại vẫn đang cuối hạ, thiếu niên chỉ mặc độc chiếc áo ngắn tay, cổ tay không bị vải áo che phủ, nhiệt độ cơ thể chạm nhau trực tiếp khiến Tần Khả như phải bỏng.

Hai má cô nóng bừng, vội vã lùi lại.

"Không."

Tần Khả nhìn sang chỗ khác, ngập ngừng một lát, giọng cô mới trở lại vẻ đạm nhạt như bình thường, "Cho dù có, tôi cũng có thể tự mình giải quyết."

Hoắc Tuấn không nói gì.

Hai người im lặng vài giây, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, đêm mùa hạ yên tĩnh tốt đẹp, trên bầu trời là ánh trăng như nước.

Trong bầu không khí như vậy, Tần Khả chợt nghe hắn hỏi một câu:

"Em thiếu tiền à?"

"..."

Tần Khả ngẩn ra.

Cô hơi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi đen sâu thẳm hồi lâu, sau đó mới như nhớ ra điều gì, sắc mặt cô vừa khó coi vừa buồn bực, lắc đầu:

"Tôi không phải vì... thứ đó mới tiếp cận thầy Hoắc."

"Tất nhiên tôi biết em không phải vì thứ này. Nếu phải thì tốt rồi."

Hoắc Tuấn lạnh giọng.

Tần Khả hơi lúng túng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!