Triển lãm mỹ thuật phong cách Gothic trên hành lang nghệ thuật lần này là buổi triển lãm công khai miễn phí vé vào cửa. Trong đó trưng bày chủ yếu là những bức vẽ do sinh viên học viện nghệ thuật mô phỏng lại những tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử với lòng tôn kính ngưỡng mộ, giá trị thưởng thức không cao.
Mặc dù vậy, Tần Khả vẫn có thể nhìn ra, Hoắc Cảnh Ngôn đi bên cạnh mình không có chút xíu biểu hiện nào của sự mất kiên nhẫn. Điều này làm Tần Khả rất cảm động. Đời trước cô còn cho là do tuổi tác, nhưng hiện giờ nhìn lại, Hoắc Cảnh Ngôn thật sự vẫn luôn là một vị trưởng bối, một người cha, người anh ôn hòa.
Cô phải có diễm phúc thế nào mới có thể gặp được một người thầy tốt bạn hiền như anh, ở cả hai đời...
"Hình như em rất có hứng thú với bức họa này?"
Tần Khả đang thất thần, chợt bên tai vang lên giọng nói kéo cô trở lại hiện thực.
Cô giật mình, quay đầu lại, thấy Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng cạnh sườn vai mình, lúc này đang vừa nói vừa hơi khẽ khom người về trước, ánh mắt nhìn chăm chú bức họa đằng trước Tần Khả.
Vừa rồi Tần Khả nhìn bức họa này mà thất thần, Hoắc Cảnh Ngôn lại nghĩ rằng cô đang thưởng thức bức tranh mô phỏng lại này.
Tần Khả cũng ngại không dám phủ nhận, bèn "vâng" một tiếng, sau đó theo ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn mà nhìn về phía bức họa.
"Hình như là mô phỏng lại tác phẩm "Thiên sứ truyền tin" của Simone Martini."
Hoắc Cảnh Ngôn vừa dùng ánh mắt miêu tả lại bút pháp của người vẽ, vừa giảng giải cho Tần Khả.
"Simone Martini là họa sĩ rất có tính đại biểu trong số các họa sĩ của Ý, là đại diện điển hình cho trường phái Siena. Hơn nữa thầy của ông
- Duccio di Buoninsegna còn là người khởi thủy cho trường phái này. Simone chịu ảnh hưởng rất nhiều từ thầy của mình. Em xem chỗ này, màu sắc tươi tắn, hình ảnh hoa lệ, đường nét ưu nhã, sinh viên vẽ bức tranh này đã lùng bắt được những điểm tinh túy của trường phái Siena, đây cũng là những nét điển hình của phong cách này."
Nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn đứng thẳng dậy, nhìn Tần Khả mỉm cười.
"Thầy trò hai người họ có thể nói là hai nhân vật quan trọng thúc đẩy phong cách Gothic phát triển, nếu em có hứng thú với phong cách nghệ thuật này, hai người họ là là sự tồn tại mang tính cột mốc lịch sử mà em không thể bỏ qua."
Tần Khả chuyên chú lắng nghe, gật đầu.
"Vâng, cảm ơn thầy, em sẽ ghi nhớ."
Hoắc Cảnh Ngôn mở miệng chuẩn bị nói gì đó.
Bất chợt một giọng nói mang theo ý cười lạnh lùng trào phúng chen vào giữa hai người.
"Tôi cũng có hứng thú với bức họa này, thầy Hoắc có thể giới thiệu giúp tôi không?"
"..."
Nghe thấy giọng nói quen đến không thể quen hơn được nữa, Tần Khả thoáng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Người con trai đứng trên hành lang, mặc áo thể thao trắng, đầu đội mũ lưỡi chai đen, đứng đút tay túi quần, ánh mắt bễ nghễ sắc bén liếc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng cạnh cô.
Tần Khả ngây người mất mấy giây mới hoàn hồn.
"Hoắc Tuấn? Sao anh lại ở đây?"
"..."
Nghe thấy giọng cô, thiếu niên chầm chậm rũ đôi mắt đen sẫm, sự bực bội nơi đáy mắt cũng bị đè xuống nơi sâu nhất. Hắn cùng cô nhìn nhau hai giây, sau đó dời tầm mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
"Tôi không thể tới xem triển lãm sao?"
Tần Khả bị lời này làm cho nghẹn họng.
Cô nhìn sang bên cạnh hắn, thấy một cậu nhóc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi..... Trông hơi quen mắt.
Tần Khả chớp chớp mắt, chợt nhớ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!