Chương 32: (Vô Đề)

Tần Khả theo thói quen thức dậy từ sớm.

Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, khi vợ chồng Ân Truyền Phương cùng Tần Yên còn chưa thức giấc, cô đã ngồi vào bàn bắt đầu tự học buổi sáng.

——

Mặc dù có cái nền là cơ sở đời trước cùng chỉ số IQ sẵn có, nhưng thi học sinh giỏi Toán là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc bao giờ, Tần Khả không dám lơ là, bất kể là vì món tiền thưởng kia, hay sau khi giành được giải thưởng cô có thể sẽ được cử đi học bồi dưỡng, đối với Tần Khả mà nói, những thứ này đều rất quan trọng.

Có lẽ do kinh nghiệm đời trước, Tần Khả rất dễ dàng tập trung chú ý làm gì đó, bước vào trạng thái cũng nhanh. Khác hẳn với bạn bè cùng trang lứa chỉ thích chơi đùa hiếu động, sự tập trung chính là yếu tố quan trọng nhất giúp cô đạt được thành tích ưu tú.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Khoảng 11 rưỡi trưa, ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ cửa mất kiên nhẫn.

"Xuống ăn cơm."

Giọng nói lạnh lùng kèm theo chút căm ghét của Tần Yên rất không tình nguyện mà vang lên.

Từ sau trận cãi vã kia, suốt hai ngày nay Tần Yên cùng ba mẹ mình đã hoàn toàn không còn che dấu ác ý với cô nữa. Tần Khả nhìn ra được, bọn họ đang muốn dùng phương pháp bạo lực lạnh để ép cô khuất phục chịu nhượng bộ, thậm chí là cúi mình nhận sai.

Tần Khả ngồi trước bàn học, cười lạnh, gập sách lại..... Nằm mơ.

Tối qua Cố Tâm Tình đã gọi điện báo cô rằng đã liên hệ được với mấy nơi thích hợp, tối chủ nhật tuần sau cô có thể tới "phỏng vấn", chỉ cần qua, cô sẽ có bảo đảm về nguồn thu nhập nhất định.

Đến lúc đó, cô sẽ chuyển ra khỏi cái nhà này nhanh nhất có thể.

Nghĩ vậy, Tần Khả điều chỉnh lại nét mặt, đứng dậy ra ngoài.

Khi cô xuống tới phòng ăn, ba người nhà họ Tần đã bắt đầu động đũa. Thấy Tần Khả đi tới lên tiếng chào, chỉ có Tần Hán Nghị nâng mí mắt, xem như đã đáp lại.

Vẻ mặt Tần Khả không chút thay đổi, bình tĩnh ngồi vào chỗ mình, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Ba người ai nói chuyện người nấy, không một ai để ý tới Tần Khả

Đến giữa bữa ăn, Tần Yên khẽ đá đá chân mẹ mình dưới gầm bàn, sau đó ngẩng lên nháy mắt ra hiệu cho bà.

Ân Truyền Phương hiểu ý, quay sang nói với Tần Khả.

"Khụ, Tiểu Khả, chiều nay con không bận gì phải không, nếu không bận gì thì đi cùng mẹ đến siêu thị đi, trong nhà cần mua ít rau củ."

Tần Khả ngừng đũa.

Lát sau, cô ngẩng lên. "Con đã hẹn trước với thầy Hoắc hôm nay sẽ đi xem triển lãm mỹ thuật rồi, chiều nay sợ không kịp."

Tần Yên lại vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với Ân Truyền Phương.

Ân Truyền Phương nhíu mày, "Triển lãm mỹ thuật? Còn là với thầy giáo trong trường? Bây giờ con mới đang là học sinh lớp 10, làm mấy chuyện linh tinh vô bổ này làm gì? Chuyên tâm vào học hành quan trọng hơn, có biết chưa?"

"..."

Thấy Tần Khả không nói gì, Ân Truyền Phương lạnh mặt, "Bình thường không sai con làm gì, hôm nay kêu đi siêu thị với mẹ cũng không có thời gian??"

"Mai là chủ nhật, có thời gian." Tần Khả ngước mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, "Hôm nay không được."

"...!"

Ngữ khí của cô không nặng nề là bao, nhưng Ân Truyền Phương lại bị ánh mắt kia của cô dọa sợ, vài giây qua đi vẫn không thốt nên lời.

Chờ bà lấy lại tinh thần, còn muốn mở miệng nói gì đó, Tần Khả đã buông bát đũa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!