"Tuấn ca, xem ra mị lực của ông vẫn còn rất mạnh mẽ, lúc trước tôi còn tưởng Tần Yên đã đổi mục tiêu theo đuổi sang Hoắc Cảnh Ngôn rồi, không ngờ ẻm vẫn còn rình rập ông đấy?"
"..."
Hoắc Tuấn vừa mới ngủ dậy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như sắp mưa, bầu trời âm u nặng nề ẩm thấp, vầng mây phía chân trời như làm bầu trời thêm trĩu nặng, thoạt nhìn khiến tâm tình người ta bức bách lạ thường.
Hoắc Tuấn nhíu mày, kéo chiếc balo trống không bẹp dúm ra.
"Không gặp."
Nam sinh vừa tới nhếch nhếch miệng, không hề bất ngờ, hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du ngồi trên bệ cửa nhún vai, ý bảo mình cũng bất lực.
Nam sinh do dự chốc lát, gãi gãi sau đầu, nghĩ rồi vẫn nói ra câu mà Tần Yên bảo.
"Ờm, Tuấn ca, Tần Yên bảo có chuyện muốn nói với cậu... Em ấy còn bảo, chuyện mình muốn nói có liên quan đến Tần Khả học lớp tinh anh khối 10, với cả thầy giáo mới tới dạy lớp thưởng thức nghệ thuật nữa."
Thân người Hoắc Tuấn chợt khựng lại.
Lát sau, hắn lười biếng nâng mí mắt, đôi đồng tử đen sẫm sắc bén liếc qua khuôn mặt nam sinh nọ.
Nam sinh kia vẻ mặt cứng ngắc.
——
Có lẽ do vẻ hung tàn trong đôi mắt ấy quá mức dọa người, khiến sau lưng cậu ta tê rần, hối hận bản thân chỉ bị hai ba câu của Tần Yên dỗ ngon dỗ ngọt mà nhận lời chạy vào chuyển lời cho Hoắc Tuấn. Tính tình Hoắc Tuấn vui giận thất thường, tuy là học kỳ này không biết vì sao Hoắc Tuấn lại yên phận hơn, nhưng vẫn không phải người mà cậu ta có thể trêu chọc được...
Nam sinh nọ còn đang chột dạ, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, thầm hối hận trong lòng, chợt nghe thấy giọng Hoắc Tuấn pha lẫn chút khàn khàn của cơn ngái ngủ, còn nhiễm chút cảm xúc trầm thấp không rõ vì sao.
"Cô ta còn nói gì nữa."
Nam sinh cắn răng bày ra nụ cười cứng ngắc, "Hết, hết rồi... Em ấy đang đứng đợi ngoài hành lang."
Thấy cậu ta run như cầy sấy, Kiều Cẩn ngừng cười, hất cằm, "Được rồi, không còn chuyện của cậu nữa, lăn đi."
"Ừm."
Nam sinh kia trông như được xá tội, vội vã bỏ chạy lấy người.
Nhìn nam sinh chạy khỏi, Kiều Cẩn thu lại tầm mắt.
Lúc này trong phòng học đã không còn mấy người, đa số học sinh đều đã tan học về nhà.
Nhìn mấy học sinh lác đác còn lại trong lớp, Kiều Cẩn im lặng hai giây, chần chừ mở miệng:
"Tuấn ca, ông muốn ra gặp không?"
"..."
Mới đầu Hoắc Tuấn không nói chuyện.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có tiếng sấm ì ùng từ xa vọng lại. Bầu trời âm u, chỉ mấy phút ngắn ngủi, bầu trời đã tối sầm hẳn.
Chắc sắp mưa to.
Kiều Cẩn Kiều Du quen biết Hoắc Tuấn đã lâu, cả hai đều biết, Hoắc Tuấn ghét nhất chính là những ngày mưa gió mù mịt như thế này.
Mỗi lần tới thời điểm này, tâm tình hắn luôn ở ranh giới bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!