Chương 30: (Vô Đề)

"Khả Khả, dạo này có hơi bận, tớ vẫn chưa kịp liên lạc với bạn học thích hợp." Cố Tâm Tình ở đầu dây bên kia áy náy nói xin lỗi, "Nhưng mà cậu yên tâm, cậu là thủ khoa đầu vào, thêm cả thành tích thi tháng lần này nữa, nhất định tớ sẽ tìm được công việc gia sư cho cậu."

"Ừ, ok, cảm ơn cậu."

Nghe Cố Tâm Tình đảm bảo chắc nịch, Tần Khả mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô của trước kia ngay từ thời cấp hai đã sống rất hướng nội khép mình, nhưng Cố Tâm Tình thì khác, tính cách cô bạn này phóng khoáng cởi mở, trong số các học sinh khác cũng coi như dễ thân, lại còn quen biết không ít học sinh của các trường công lập.

Vì thế, sau khi nghĩ tới khả năng mình với Tần Yên và nhà họ Tần có thể xảy ra mâu thuẫn kịch liệt vì chuyện tranh suất thi học sinh giỏi toán, trước khi về nhà Tần Khả đã nhờ Cố Tâm Tình liên lạc tìm giúp một công việc gia sư.

"Mà Khả Khả này, giờ cậu đang cần tìm việc làm gia sư bán thời gian lắm à?"

Do dự một lát, Cố Tâm Tình dè dặt lên tiếng thăm dò: "Tối hôm nay cậu về, bọn họ ép cậu thật à?"

"Ừ." Đáy mắt Tần Khả xẹt qua tia trào phúng, "Mẹ Tần Yên bảo, nếu tớ không nhường cơ hội này cho Tần Yên thì là tớ ích kỷ chỉ biết đến mình."

"..."

Cố Tâm Tình ở đầu dây bên kia dường như nghẹn hồi lâu, mãi sau mới tức tối nói: "Cả cái nhà đấy sao lại không biết xấu hổ như vậy? Lúc trước cậu nói tớ còn tưởng cậu nghĩ nhiều... bọn họ, bọn họ quá đáng quá thể!"

Tần Khả âm thầm thở dài.

"Hôm nay Tần Hán Nghị đã lấy chuyện nuôi dưỡng ra ép buộc tớ, cho nên tớ phải mau chóng độc lập. Tớ nhớ nếu thắng trong cuộc thi kia sẽ có một món tiền thưởng, nhưng số tiền đó vẫn còn lâu quá, tớ sợ không đợi kịp, cho nên chỉ đành..."

Lời còn chưa dứt, Tần Khả khẽ nhíu mày.

"Tớ hiểu rồi." Cố Tâm Tình giọng chắc nịch, "Cậu yên tâm, Khả Khả, nhất định tớ sẽ giúp cậu liên hệ với bên kia nhanh nhất có thể. Ít nhất để cậu sớm ngày độc lập, rời khỏi cái nhà đó, cách bọn họ càng xa càng tốt!"

"Làm phiền cậu."

"Không sao, có tin gì tớ sẽ báo lại cậu đầu tiên!"

"Ừ."

Cúp máy, Tần Khả tâm tình nặng nề đứng trước bệ cửa sổ hồi lâu rồi mới bỏ di động xuống trở lại bàn học.

Cô cầm lên cuốn lịch để bàn.

Ngày thứ Bảy cuối cùng của tháng này được cô dùng bút đỏ khoanh tròn lại, hôm đó chính là sinh nhật của Hoắc Cảnh Ngôn.

Trải qua một tháng ở chung, dựa vào những hiểu biết của cô về thói quen cũng như sở thích của Hoắc Cảnh Ngôn ở đời trước, cô đã nhanh chóng gần gũi được với anh, nhưng về đời sống tình cảm cá nhân thì anh vẫn không hề đả động lấy một chữ.

Thầm đếm số ngày còn sót lại, Tần Khả nhíu mày, âm thầm hạ quyết tâm

- cô không thể tiếp tục để mọi chuyện diễn ra thuận theo tự nhiên được nữa.

Cần phải tìm một cơ hội thích hợp để moi được lời từ chỗ Hoắc Cảnh Ngôn, có như thế mới có thể thay đổi kết cục đau buồn ngoài ý muốn mà người con gái anh yêu nhất gặp phải...

Nghĩ vậy, Tần Khả lại lấy di động ra, lên mạng tra tin tức hoặc những bài báo có liên quan tới nghệ thuật, lúc sau hai mắt cô chợt sáng lên.

Cô nhanh chóng soạn một tin nhắn, gửi cho Hoắc Cảnh Ngôn.

[Thầy Hoắc, cuối tuần này thầy có rảnh không ạ? Hai giờ chiều thứ Bảy Càn Thành có triển lãm mỹ thuật phong cách Gothic tại phòng trưng bày nghệ thuật. Các tác phẩm theo phong cách này tương đối lạ kỳ, em không dám đi một mình, cho nên, nếu thầy có thời gian em muốn mời thầy cùng tới tham quan triển lãm ạ.]

Sau khi gửi đi xong, Tần Khả bắt đầu ngồi đợi hồi âm, nhưng qua một lúc lâu mà di động vẫn im lìm không chút động tĩnh.

Tần Khả hết cách, chỉ đành bỏ di động lên bàn, tự đi lấy quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi vào phòng tắm, đóng cửa, bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng nước rào rào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!