Chương 3: (Vô Đề)

Trong bar ánh sáng mập mờ, tiếng nhạc to hơn nữa nghe lâu rồi cũng sẽ tê liệt. Mấy ngày trước vì chuyện chọn nguyện vọng mà Tần Khả chẳng được ngủ ngon, bây giờ ngồi trên bục để đàn piano chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ.

Lý trí không kiên trì được lâu, cô bèn ngả rạp người lên nắp đàn mà ngủ.

Tần Khả mơ một giấc mơ.

Trong mơ. Cô một mình lẻ bóng, ngồi trong căn phòng rộng lớn trống trải, khắp nơi đều là màu đỏ.

Cô vẫn nhớ đêm hôm đó.

Ở nhà cũ Hoắc gia. Hôn lễ của Hoắc Trọng Lâu và Tần Yên. Tần Yên bị bộ dạng hủy dung của Hoắc Trọng Lâu dọa cho kinh hãi phải bỏ trốn ngay trong đêm, cha mẹ Tần Yên khóc lóc thảm thiết quỳ xuống cầu xin Tần Khả thay Tần Yên gả vào nhà họ Hoắc.

Cô đồng ý.

Tần Khả hoảng hốt, muốn chạy tới kéo cô gái đang ngồi trên giường xuống, kêu cô mau bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, đừng để gia đình kia lừa gạt hãm hại.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt chợt lóe.

Cô bị người đàn ông kia tóm cổ tay đè trên chiếc giường lớn mềm mại đỏ tươi.

"... Vì sao lại là em!?"

Giọng hắn khàn đặc như từng bị lửa thiêu đốt, khó nghe chẳng khác nào tàn âm của một thứ nhạc cụ rách nát. Khuôn mặt bị lửa thiêu gằn lên hung dữ đáng sợ.

Tần Khả chỉ là một cái ý thức trôi nổi giữa không trung, không tiến lên cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái nằm trên giường cắn chặt môi nén nước mắt.

"Vốn dĩ... chính là tôi..."

"Em tự nguyện?"

Từng tiếng như rít qua kẽ răng, mang theo một loại đau đớn thấu tận xương mà Tần Khả nghe không hiểu.

Ý thức Tần Khả chợt hoảng hốt.

Thì ra năm đó, người đàn ông ấy từng hỏi cô câu này? Khi ấy cô gần như sợ đến bàng hoàng, hoàn toàn không nhớ gì hết.

Người đàn ông trong giấc mơ nghẹn ngào khàn giọng nói:

"Sớm biết vậy, tôi đã không——"

Tần Khả ngây người.

"... Bạn gì ơi? Bạn gì ơi??"

Tiếng gọi bên tai kéo cô ra khỏi giấc mộng, tiếng nhạc ồn ã ập tới trong nháy mắt khiến cô giật mình tỉnh lại.

Tần Khả sợ toát mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy.

Nhưng ý thức vẫn dừng ở câu nói chưa nói xong của người đàn ông trong giấc mộng——

Không nên?

Hoắc Trọng Lâu nói không nên làm sao?

Mặt Tần Khả trắng bệch, thế nhưng không thể nhớ ra được gì.

Phục vụ tựa hồ cũng bị phản ứng đột ngột của cô làm cho giật mình, sau khi lấy lại tinh thần mới lễ phép mở miệng:

"Làm phiền bạn một chút. Hoắc thiếu gia có lời mời bạn qua bên kia ngồi chung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!