Chương 29: (Vô Đề)

Cô ngẩng lên nhìn về phía gian phòng ăn thông với phòng khách, trên bàn ăn, ba người nhà Tần Yên đều đang ngồi thấp giọng bàn bạc gì đó, nghe tiếng cô vào cửa, ba người tức khắc liền yên lặng.

Ánh mắt Tần Khả chợt lóe, trong lòng đã thầm đoán được nguyên do, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ làm như không phát giác, đứng ở huyền quan thay giày, sau đó đeo balo lên phòng mình ở trên gác.

Lúc đi ngang qua phòng ăn, Tần Khả rũ mắt, mặt không cảm xúc mở miệng chào:

"... Con chào ba mẹ, em chào chị."

Nói xong, cô đi thẳng lên trên.

Sau lưng, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương ngồi trên bàn ăn bốn mắt nhìn nhau, Ân Truyền Phương lên tiếng: "Tiểu Khả, mau rửa tay rồi xuống ăn cơm."

"Con biết rồi."

Tần Khả lên tầng.

Cửa phòng ngủ tầng hai đóng lại, Tần Yên rốt cục nhịn không được quay sang nhìn ba mẹ mình, trong mắt tràn đầy oán giận, "Mẹ, mẹ có chắc sẽ thành công không?"

"Chắc chắn thành công."

Ân Truyền Phương không ngẩng đầu, vẻ mặt hời hợt nói: "Tần Khả trước giờ rất nghe lời mẹ, con yên tâm, suất thi kia, mẹ sẽ kêu nó nhường lại cho con. Mau ăn cơm thôi."

"... Vâng."

Tần Yên đáp có lệ một tiếng, nhưng vẫn không làm sao dằn xuống được cảm giác bất an trong lòng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu hai.

Trước kia cô ta cũng nghĩ rằng mình hiểu rất rõ Tần Khả, thậm chí dễ dàng chơi đùa đứa em gái ngu ngốc này trong lòng bàn tay.

Nhưng dường như chỉ sau một đêm mọi thứ đều thay đổi, tất cả mọi chuyện liên quan đến Tần Khả đều không đúng ý cô... mà tất cả những chuyện này, bắt đầu từ đợt thi lên cấp ba lần đó.

Hiện giờ cô ta càng lúc càng không tin mình có thể chơi lại Tần Khả, cũng càng lúc càng không thể nhìn thấu những tâm tư giấu sau ánh mắt mà cô vẫn cho rằng ngây thơ không biết gì của đứa em gái.

Vì thế lần này, sau khi nghe tin suất thi cuối cùng mà mình chật vật mãi mới lấy được rất có khả năng sẽ bị Tần Khả chiếm mất, việc đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là về nhà xin sự trợ giúp của mẹ mình

- Ân Truyền Phương.

Tần Yên siết chặt đôi đũa trong tay, ăn cơm không biết mùi vị.

——

Hy vọng hết thảy sẽ thuận lợi như lời mẹ nói.

Mấy phút sau, Tần Khả thay quần áo mặc ở nhà xong, xuống lầu ăn cơm.

Tần Khả qua bồn cạnh bàn ăn rửa tay, sau đó ngồi xuống chỗ trống cạnh Tần Yên, đối mặt với Ân Truyền Phương. Ân Truyền Phương xới cho cô một bát cơm, đặt đũa bên cạnh.

"Ngồi xuống ăn cơm đi, Tiểu Khả."

"Vâng, con cảm ơn mẹ."

Tần Khả nhàn nhạt đáp.

"..."

Ân Truyền Phương đang tính nói gì đó chợt sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Tần Khả. Không biết có phải ảo giác của bà hay không mà bà cứ có cảm giác hôm nay trên người Tần Khả tỏa ra một loại tình tự không giống bình thường.

Ân Truyền Phương không thấy có chỗ nào bất thường, cho nên cũng không nghĩ sâu thêm nữa.

Bà cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói: "Tiểu Khả, dạo này học hành thế nào, đã quen chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!