Nếu là trước kia, người nào gặp phải tình huống này khẳng định chẳng mấy bữa sẽ lâm đại họa, nhưng lần này dường như có gì đó không đúng, những học sinh hay nhìn thấy Hoắc Tuấn suốt gần một tháng lòng dạ thấp thỏm lo lắng đề phòng, thế nhưng vườn trường nơi nơi yên ổn, không phát sinh bất cứ việc gì.
Mọi người ai cũng cảm thấy rất là vi diệu.
Cảm giác này y chang tình cảnh đám gà con đang sống yên ổn bình lặng, đột nhiên một con đại bàng từ đâu xồ ra, hù cho đám gà con không dám ho he một tiếng.
Vì thế, tháng đầu nhập học trong trường đáng lẽ phải ồn áo náo nhiệt nhất, kết quả học sinh Càn Đức lại an phận thủ thường y như đang tranh tuyển đội quân gương mẫu danh dự.
Chủ nhiệm bộ môn giáo dục xúc động không để đâu cho hết.
Hồng kỳ lưu động đầu tiên của tháng chín được đưa tới lớp tinh anh khối 12.
Đầu tháng mười, tiết thể dục đầu tiên của lớp tinh anh bắt đầu.
Sân vận động của trường vẫn còn dư lại hơi nóng chưa tan của mùa hè, Kiều Cẩn vắt người trên xà đơn giả chết.
"Tuấn ca, cả tháng này cuộc sống của tôi sắp nhạt như nước ốc, xương cốt cũng sắp rỉ sét tới nơi rồi. Cầu ông khai ân, thả tôi đi tìm chút niềm vui đi?"
"..."
Lúc này Hoắc Tuấn đang ngồi trên thanh xà kép.
Hắn sở hữu một vóc người với tỷ lệ thân hình hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng, tố chất thân thể cũng tốt. Hiện tại không bám không víu, chỉ biếng nhác ngồi trên một trong hai thanh xà, mắt nhìn xa xăm.
Không biết là đang ngắm chân trời, hay đang nhìn phía trước chân trời, nơi đám học sinh lớp tinh anh khối 10 đang bị thầy thể dục dạy dỗ.
Đợi nửa ngày không thấy hắn có động tĩnh gì, Kiều Cẩn nhịn không được quay đầu lại.
Nhìn theo tầm mắt Hoắc Tuấn, thấy rõ cảnh tượng nghiêng phía đối diện sân vận động, Kiều Cẩn lấy tay vuốt mặt.
Cậu ta thở dài.
"Tuấn ca, đừng nhìn nữa, nhìn cũng chẳng ích gì, cũng có ăn được đâu."
"..."
Câu này của cậu ta dường như đã đâm trúng dây thần kinh nào của Hoắc Tuấn, hắn bực bội thu hồi tầm mắt.
"Cậu muốn tôi giúp cậu giãn gân cốt?"
Kiều Cẩn nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, "Tôi nói thật mà, chưa nói cái khác, hiện giờ học muội Tần Khả chính là trò cưng của các thầy cô đó. Nghe giáo viên bên tổ toán bảo, các thầy cô còn muốn đặc cách cho em ấy tham gia cuộc thi toán mà theo quy định nhà trường chỉ có học sinh khối 11 trở lên mới được phép tham gia."
"Đúng là có vụ này đó, bây giờ chỉ xem ý Tần Khả thế nào thôi." Kiều Du leo xuống khỏi thanh xà, cũng đáp xen vào, "Tôi nhớ lần đặc cách trước của trường, là vì Tuấn ca nhỉ?"
"..."
Kiều Cẩn: "Haha, đừng nhắc lần đó nữa, cẩn thận không chủ nhiệm lại điên tiết lên, ổng khó khăn lắm mới xin đặc cách được, kết quả đợt thi tháng thứ hai Tuấn ca lại quăng cho ổng một quả trứng ngỗng to đùng. Cả đề chọn đáp án tránh hết đáp án đúng, chỉ tô vào ba đáp án sai, tao nghe nói, cái tờ đáp án đấy giờ vẫn treo trên tường tổ toán để trừ tà đấy hahahaha..."
Kiều Du cũng cười theo.
Hai người vui vẻ chưa được bao lâu, có một học sinh lớp tinh anh khối 12 chợt từ cổng sân vận động chạy tới, cách đó không xa là khu nghỉ của lớp bọn họ, các học bá tụm thành đôi thành đàn ngồi trên bậc thang lấy sách ra tự học.
Nam sinh chạy tới ngước lên trông thấy đám người Hoắc Tuấn thì khẽ biến sắc mặt, hô lên một tiếng "Tuấn ca" xong mới cẩn thận vòng qua ba người chạy tới khu nghỉ.
"Bảng thành tích dán lên rồi..." Cậu ta vừa cất giọng hô lên, chợt nhớ ra đám người Hoắc Tuấn đang ở phía sau, người nọ vội vàng hạ thấp âm lượng, hô lên với nhóm học bá, "Kết quả thi tháng trước, vừa mới dán đó."
Nghe thế, nhóm học bá cũng không tiếp tục tự học nữa.
Mấy người trong lớp đối mắt nhìn nhau, nhất là mấy người ở vị trí cạnh tranh kịch liệt, ánh mắt gần như tóe ra tia lửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!