"..."
Nghe cô nói vậy, Hoắc Tuấn hơi nhướn mày ngạc nhiên.
"Em biết Hoắc gia."
"Biết." Tần Khả gật đầu.
"Thế ai nói cho em biết tôi với Hoắc gia có quan hệ?" Hắn nheo mắt, "Hoắc Cảnh Ngôn?"
Im lặng giây lát, Tần Khả lắc đầu, "Thầy ấy chỉ nói hai người có quen biết."
"Không nói gì khác?"
"Ừ."
"... Thế làm sao em biết về nhà họ Hoắc?"
Khi nói tới câu này, cảm xúc trong đôi mắt đen sậm kia trầm xuống rõ ràng, ngay cả nụ cười cũng lạnh đi.
Tần Khả lặng yên không lên tiếng, nhìn hắn.
Hai người cứ thế đối diện vài giây, lát sau cô mới từ từ hạ tầm mắt, "Tôi không thể nói cho anh biết được, nhưng tôi có biết. Tôi biết thầy ấy có quan hệ với nhà họ Hoắc, vì thế nghe thầy ấy bảo hai người có quen biết, tôi bèn tới hỏi anh."
"..."
Hoắc Tuấn thấp giọng cười.
Tiếng cười ấy hòa lẫn nền nhạc ồn ào, có cảm giác nặng nề như kim loại lắng đọng.
Tần Khả hốt hoảng, tới khi hoàn hồn lại, Hoắc Tuấn đã cúi phủ xuống trước người cô, khoảng cách giữa hai người kéo lại gần sát.
Ở khoảng cách này, Hoắc Tuấn có thể thấy rõ ảnh ngược của chính mình trong đáy mắt cô, hắn cười hỏi:
"Không nói cho tôi biết vì sao em biết tới Hoắc gia, lại tới hỏi tôi với Hoắc gia có quan hệ gì, có phải không công bằng lắm hay không, Tần Khả?"
"..."
Tần Khả mím môi.
Cô bối rối dời mắt đi. "Xin lỗi... Nhưng chuyện này rất quan trọng với tôi." Cô lần nữa ngẩng lên nhìn hắn, "Lúc trước anh nói, chỉ cần tôi theo anh tới, bất kể dù tôi hỏi chuyện gì anh cũng sẽ trả lời."
"Đúng, tôi có nói vậy."
Hoắc Tuấn híp mắt, nở nụ cười biếng nhác.
"Em xác định chỉ hỏi chuyện này?"
"... Ừm."
Tần Khả gật đầu thật mạnh, đồng thời siết chặt đầu ngón tay trong vô thức.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi mỏng mà đẹp đẽ của hắn, chờ đợi hắn nói ra đáp án mà cô lo sợ nhất.
Hai giây sau.
——
"Tôi là con riêng của nhà họ Hoắc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!