Vệ Thịnh há hốc miệng, khó khăn cất lời: "Gì, gì cơ? Có phải tao ù tai rồi không, Hoắc thiếu gia, nói lại câu vừa rồi lần nữa?"
Hoắc Tuấn lười nhác liếc nhìn cậu ta một cái, khóe miệng kéo lên tỏ ý khinh thường, rõ ràng không chịu lặp lại.
Hắn nhấc chân đá đá cái chân chắn trước sopha của Vệ Thịnh.
"Nhường chỗ, dịch vào trong."
"... Ờ, ờ."
Vệ Thịnh ngây ngốc, răm rắp nghe theo ngồi dịch vào trong.
"Đệch... "chủ nhân" hahahaha..."
Những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn, một trong số đó suýt thì cười rồ:
"Hoắc thiếu gia, tôi nhớ cậu còn chưa yêu đương gì mà? Vừa bắt đầu đã chơi cuồng dã như vậy?"
Tần Khả hơi khó xử.
Cô thật sự không ngờ Hoắc Tuấn sẽ lớn gan nói vậy, quả thật là tên điên không biết kiêng kỵ điều gì.
Vì thế sau khi Hoắc Tuấn đá Vệ Thịnh vào trong, dịch ra hai chỗ trống, quay đầu ra sau lại trông thấy người đứng dưới bậc mặc dù vẫn là khuôn mặt xinh đẹp nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, nhưng da mặt đã hơi hồng lên.
Hoắc Tuấn vui vẻ lộ ra nụ cười, duỗi tay về phía chỗ ngồi, có ý trêu chọc Tần Khả:
"Không ngồi sao, chủ nhân?"
"...!"
Tần Khả thật muốn kiếm cái hố mà nhảy xuống.
"Ấy, Hoắc thiếu gia, không được chơi vậy đâu, làm cái gì đó? Ban ngày ban mặt cua rẽ vừa thôi!"
Cậu con trai nọ đang cười nghiêng ngả cũng xen vào trêu ghẹo.
"Cút."
Hoắc Tuấn liếc mắt qua, thấp giọng cười mắng một câu.
Đợi hắn quay lại, Tần Khả đã căng da mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh không cảm xúc, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mà phía bên kia, Vệ Thịnh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần từ trạng thái hóa đá, cậu ta nhìn chằm chằm mấy giây vào khuôn mặt Tần Khả dưới ánh đèn bar mờ tối, "Cô bé này... sao tôi lại thấy quen quen nhỉ?"
"Phí lời."
Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du lúc này cũng đã lên, đi tới vị trí trống đối diện Hoắc Tuấn Tần Khả ngồi xuống. Kiều Cẩn đập tay với nam sinh ban nãy cười ngả nghiêng xem như chào hỏi, rồi mới quay đầu sang nhìn Vệ Thịnh cười nhạo.
"Vì cậu đã từng gặp rồi chứ sao."
Vệ Thịnh: "?"
Vệ Thịnh: "Tôi gặp lúc nào?"
Kiều Cẩn: "Trước kỳ nghỉ hè vừa rồi, Tuấn ca có mở một buổi liên hoan cho học sinh Càn Đức, cái lần mà ổng coi Hell Bar như nhà mình mà tổ chức party đó."
"..."
Được Kiều Cẩn nhắc nhớ, hai con mắt hoang mang mờ mịt của Vệ Thịnh theo từng cái nhắc nhở của cậu ta mà dần sáng tỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!