Nhìn rõ người con trai đứng cách mình không xa, Tần Khả thoáng cứng ngắc.
Sau khi Hoắc Cảnh Ngôn thừa nhận anh ta và Hoắc Tuấn quả thực có quen biết, suy nghĩ đáng sợ kia lại hiện lên trong đầu cô lần nữa. Hơn nữa khác với mọi khi, lần này không còn là cảm nhận hư vô của trực giác nữa, trái lại nó càng giống một bằng chứng thật sự hơn...
Đời trước trong những năm sống tại Hoắc gia, cô rất rõ, Hoắc gia tại Tứ Cửu thành đến đời Hoắc Trọng Lâu, cha hắn Hoắc Thịnh Phong và người vợ mất sớm của ông chỉ có một đứa con duy nhất là Hoắc Trọng Lâu, ngoài ra không còn ai khác nối dõi.
Mà trong ấn tượng của mình, cô cũng không nhớ Hoắc Trọng Lâu có anh em họ nào.
Nhưng nếu Hoắc Tuấn là Hoắc Trọng Lâu, vậy vì sao lúc này hắn lại ở trung học Càn Đức?
Đời trước rõ ràng Hoắc Cảnh Ngôn đã nói với cô, Hoắc Trọng Lâu từ bé đã được cha là Hoắc Thịnh Phong đưa ra nước ngoài, nhận một nền giáo dục cao cấp, đến tận khi tốt nghiệp đại học mới về nước...
Rất nhiều suy nghĩ lộn xộn hỗn loạn quấy rầy khiến lòng cô bức bối.
Mà lúc này, Hoắc Tuấn cũng bước tới trước.
Ban nãy khi vừa trông thấy hắn, cô chỉ thấy vẻ nhàn tản bất cần, đến khi hắn bước tới gần ngay trước mặt mình, cô mới phát hiện ra chút cảm xúc khác lạ trong đôi đồng tử đen sậm kia.
Lòng cô thoáng trầm xuống, nhưng vẫn nhẹ giọng chủ động lên tiếng: "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Tuấn hất cằm.
Tần Khả: "?"
Hoắc Tuấn khàn giọng cười bật ra một câu, "Còn không phải ở đây chờ em à."
Tần Khả sững người, "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Hoắc Cảnh Ngôn đâu, anh ta tìm em có chuyện gì?"
"..."
Tần Khả ngẩn ra, "Sao anh biết thầy Hoắc tìm tôi?" Cô thoáng ngập ngừng, "Thầy ấy dặn tôi một số vấn đề học sinh cần chuẩn bị cho buổi học kế tiếp."
Thấy cô cẩn thận lựa lời, hắn không nói gì, mắt hơi nheo lại.
Đối mắt vài giây, Hoắc Tuấn tặc lưỡi một cái. Hắn bước lên trước hai bước, đem khoảng cách giữa hai người vốn đã rất ngắn kéo sát tới cực điểm.
Tần Khả có cảm giác mình sắp dán lên lồng ngực đối phương. Cô theo bản năng muốn lùi về sau, đúng lúc này người nọ lại hơi cúi người, ghé tới ngay sát tai cô.
"Thầy, Hoắc?"
Hắn nghiêng mặt qua, ánh mắt nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô không chớp, ý cười trong mắt nhiễm lên chút lạnh lẽo thâm trầm.
"Mới một buổi học, hai người đã thân thiết như vậy?"
Tần Khả: "..."
Cô lùi tránh về sau nửa bước, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tuấn tràn đầy bất đắc dĩ, "Vậy mà là thân thiết? Thế anh muốn tôi phải gọi thầy ấy thế nào?"
"Hoắc Cảnh Ngôn."
"?"
"Không phải hỏi gọi thế nào sao, gọi như vậy."
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Anh đừng có lên cơn nữa được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!