Chương 24: (Vô Đề)

"Thầy... Hoắc?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Khả thực sự hơi bất ngờ mà thoáng sửng sốt.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười áy náy, "Trước khi tan lớp quên không bảo em ở lại một lát, giờ mới nhớ ra, thật xin lỗi. Bạn học Tần Khả, phiền em quay lại một lát được không? Về nội dung chương trình học buổi sau tôi vẫn còn một vài chuyện cần báo lại cho em, phiền em về dặn mọi người chuẩn bị."

"Dạ, bây giờ ạ?"

"Ừ, tôi đang đứng ngoài cửa phòng học đa năng đợi em. Tất nhiên nếu em không tiện, chúng ta có thể hẹn vào lúc khác."

"Không sao ạ," Tần Khả đáp, "Giờ em qua ngay."

"Ừ."

"..."

Cúp máy, cất di động, Tần Khả nhìn sang Cố Tâm Tình, "Tâm Tình, hôm nay chắc tớ không về cùng cậu được rồi."

"Hử?" Cố Tâm Tình nhớ lại xưng hô Tần Khả gọi với người ở đầu kia lúc bắt máy, cô không khỏi bất ngờ: "Là thầy Hoắc tìm cậu có việc à?"

"Ừ. Nói là có liên quan tới nội dung học buổi sau."

"Vậy à, được rồi, tớ về một mình cũng không sao đâu."

"Xin lỗi nhé."

"Có gì đâu cơ chứ, cũng đâu phải lỗi của cậu." Cố Tâm Tình không để bụng mà phất phất tay, sau đó quay người đi, vừa mới xoay được một nửa, như chợt nhớ ra chuyện gì, cô ngừng lại.

"Ế? Tiểu Khả, cậu cho thầy Hoắc số điện thoại lúc nào đấy?"

"..."

Tần Khả sững người, vẻ mặt cũng thoáng giật mình.

"Tớ chưa từng cho thầy ấy."

Đừng nói là số điện thoại, hai người trước và sau khi tan học thậm chí còn không có nói chuyện riêng với nhau câu nào.

Cố Tâm Tình: "Hả? Vậy thầy Hoắc làm sao biết số điện thoại của cậu?"

"..." Ánh mắt Tần Khả dao động, sau đó lại lập tức nở nụ cười, "Chắc thầy hỏi thầy chủ nhiệm."

"À à, cũng đúng, chỗ chủ nhiệm lớp có phương thức liên lạc của tất cả mọi người mà, tớ đúng là ngốc. Vậy tớ đi trước đây, ngày kia gặp lại ở trường nhé, Khả Khả!"

"Ừ, tạm biệt."

Nhìn theo bóng dáng Cố Tâm Tình đi xa, nụ cười trên mặt Tần Khả nhạt dần.

Cô không khỏi nhíu mày.

——

Không biết vì sao, mặc dù đã cho Cố Tâm Tình một đáp án hợp tình hợp lý, nhưng trực giác cô vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Thế nhưng dù nghĩ thế nào, chuyện đời trước đời này hỗn độn trộn lẫn vào nhau chỉ càng khiến lòng cô thêm loạn, không thể suy nghĩ được gì.

Cô lắc đầu, quẳng suy nghĩ rối rắm kia ra khỏi đầu, quyết định đi tìm Hoắc Cảnh Ngôn trước đã.

Tần Khả xoay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!