Trong thời gian này, Hoắc Cảnh Ngôn đứng phía sau bục nhỏ cùng đã hoàn hồn. Anh nhìn Tần Khả đầy thâm ý, sau đó mới mỉm cười thu hồi tầm mắt.
"Xem ra, người đại diện cho lớp các em đã thay tôi chọn xong rồi?"
"Vâng——"
Các học sinh trong phòng đa năng đồng loạt bật cười.
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười, "Nếu đã thế, theo nguyện vọng chung của mọi người, Tần Khả phải không, vai trò đại diện cho lớp "thưởng thức nghệ thuật" học kỳ này, giao cho em nhé."
Tần Khả không hề bất ngờ. Đây cũng chính là mục đích khi cô nói ra ngụ ý sáng tác của bức họa kia.
Dưới ánh mắt đố kỵ không cam lòng của Tần Yên từ bên cạnh phóng tới, Tần Khả đứng dậy, giọng nói khẽ mà an tĩnh, "Cảm ơn thầy."
Hoắc Cảnh Ngôn ở phía sau bục không ngẩng lên, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra được ý cười dịu dàng.
"Đừng khách khí, bạn học Tần Khả, sau này chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau."
"..."
Tần Khả nhịn không được cười khẽ.
Gần như cùng lúc, cô chợt nhạy cảm cảm nhận được một ánh mắt so với Tần Yên càng thêm mãnh liệt, cũng tồn tại cảm giác không dễ dàng bỏ qua đang dán chặt lên người mình.
Tần Khả ngoảnh đầu nhìn theo hướng đó.
Vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đen sẫm khuất dưới vành mũ lưỡi chai.
Một khắc khi hai mắt chạm nhau, nụ cười trên mặt cô thoáng sựng lại.
Giống như phát giác biến hóa rất nhỏ trong cảm xúc của cô, người con trai trong tầm mắt bỗng nở nụ cười. Cùng lúc, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo đan chéo nhau, đưa lên, chầm chậm đặt lên trước cổ mình.
Thân người Tần Khả cứng ngắc thấy rõ.
"Tan học."
Hoắc Cảnh Ngôn vừa lên tiếng, các học sinh bèn lục tục đứng dậy, có nữ sinh nhịn không được bèn lên trước tìm Hoắc Cảnh Ngôn, lấy cớ "hỏi bài" để lại gần làm quen, cả phòng đa năng bắt đầu sôi nổi huyên náo hẳn lên.
Trong tầm mắt Tần Khả, bóng dáng Hoắc Tuấn cũng dần bị vô số học sinh khác chồng chéo lên nuốt chửng.
Dứt khỏi nụ cười cùng cảm giác áp bách kia, Tần Khả rốt cuộc mới thả lỏng, vẻ mặt bất lực thu hồi tầm mắt.
"Khả Khả," Cố Tâm Tình tò mò từ hàng sau đi lên cạnh Tần Khả, "Vừa nãy anh Tuấn nhìn cậu hả?"
"... Ừ."
"Thế động tác kia," Nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, Cố Tâm Tình khó hiểu học theo bắt chéo hai tay đè lên xương quai xanh, làm xong càng thêm nghi hoặc, "Động tác kia của anh ấy là có ý gì?"
Mặt Tần Khả không rõ lý do từ từ nóng lên.
Cô dời mắt, đưa tay kéo hai bàn tay của Cố Tâm Tình ra, trả lời có lệ: "Không có gì."
"... Rõ ràng nhất định là có gì đó."
Cố Tâm Tình cười hì hì dán tới, "Chẳng lẽ mới chưa được bao lâu mà hai người đã có ám hiệu riêng? Động tác tay ban nãy có ý nghĩa gì thế, tỏ tình hả??"
Sợ Cố Tâm Tình đoán mò, chần chừ một lát, Tần Khả mới lúng búng nói thật.
"Không phải, có thể xem như một kiểu... cảnh cáo đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!