Chương 22: (Vô Đề)

Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du ngồi sau thì trợn mắt há mồm, ngây người một lúc mới ghé tới thấp giọng nói với Hoắc Tuấn ngồi phía trước.

Kiều Cẩn: "Tuấn ca... người này chẳng phải con nuôi được ông già nhà cậu nhận nuôi à? Sao anh ta tự dưng lại tới, đã thế lại còn làm thầy giáo dạy chúng ta?"

Kiều Du chậc một tiếng, "Này rõ ràng là chơi âm mưu trong tối không được, muốn chơi âm mưu ngoài sáng với Tuấn ca đây mà."

"..."

Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt, kéo thấp chiếc mũ lưỡi chai xuống, vành mũ che khuất khuôn mặt tuấn tú.

Dù ngồi ngay tại vị trí hàng đầu cực kỳ bắt mắt, Hoắc Tuấn cũng không hề định che giấu ý muốn "ngủ ngay tại trận" của mình.

Kiều Cẩn Kiều Du hai mặt nhìn nhau, âm thầm líu lưỡi...

Nhìn kiểu gì cũng thấy gợn đòn.

Có điều sự việc phát triển phía sau lại khiến hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du rất bất ngờ. Cả hai đều chắc chắn Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm trông thấy Hoắc Tuấn ngủ, thế nhưng lại không tỏ thái độ gì hết.

Hoàn toàn không giống với người con nuôi thủ đoạn ghê gớm của nhà họ Hoắc mà bọn họ nghe nói.

Cho đến khi...

"Vậy, lớp trưởng ba lớp có thể đứng lên cho tôi làm quen chút không?"

"..."

Trong khi các nữ sinh bị giọng nói dịu dàng kia làm cho ngây ngất, Kiều Cẩn Kiều Du mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn nhau.

Kiều Du làm một cái khẩu hình miệng không tiếng động: Tới rồi.

Kiều Cẩn thở dài, mặt mày sầu khổ nhìn Hoắc Tuấn ở hàng trước: mũ lưỡi chai đen che khuất khuôn mặt, mấy người ngồi ở vị trí cách gần nhất là bọn họ đây cũng chỉ thấy được đường cong sắc lạnh của khuôn cằm.

——

Hoắc Tuấn ngủ rất yên ổn, hoàn toàn không bị câu nói của Hoắc Cảnh Ngôn làm ảnh hưởng.

Cùng lúc đó.

Ở hai khu vực còn lại của phòng học đa năng, Tần Yên vừa nghe Hoắc Cảnh Ngôn nói vậy thì sốt sắng đứng bật dậy. Mà dãy bên phải, Tần Khả thì lại có chút bất ngờ.

Được Cố Tâm Tình ngồi sau nhỏ giọng thúc giục, cô mới hoàn hồn, đứng dậy đi lên bục giảng.

Thấy lớp trưởng hai lớp tinh anh khối 10 và 11 đều đã tới, duy chỉ có lớp tinh anh khối 12 ở dãy trái căn phòng là vẫn chưa có động tĩnh gì.

Vị trí hàng đầu tiên của dãy trái, Hoắc Tuấn đang ngủ đến là trắng trợn.

Bầu không khí vừa náo nhiệt lên một chút trong nháy mắt lại lạnh xuống tới điểm đóng băng.

Nhất là mấy nữ sinh khối 10 11, đa số đều hốt hoảng lo lắng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn. Tới giờ bọn họ mới nhớ ra, trong căn phòng này vẫn còn một sự tồn tại chẳng khác gì ma quỷ.

Những người còn lại thì đều tò mò muốn xem Hoắc Cảnh Ngôn sẽ xử trí ra sao.

Đứng dưới trung tâm ánh nhìn của mọi người, Hoắc Cảnh Ngôn không sốt ruột cũng không hoảng loạn. Đợi Tần Yên và Tần Khả đều lên tới nơi, anh mới bình tĩnh nở nụ cười.

"Chỉ có hai em thôi à?"

"..."

Ánh mắt Tần Yên lóe sáng, lộ ra nụ cười áy náy ngại ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!