"Í, đây không phải cô bé biểu diễn trong hôm liên hoan ở khu huấn luyện à?"
"Nhớ ra rồi, tên là Tần Khả!"
"Sao em ấy lại tới lớp mình, em ấy không phải học sinh mới vào năm nay sao?"
"Vì sao tới lớp mình chẳng lẽ còn phải nói?"
"Cũng đúng, ầy, có Tuấn ca ở đây, cấp ba tao chắc chắn không thoát nổi kiếp ế rồi."
"..."
Trong phòng học rất nhiều người vẫn còn ấn tượng với cô, lúc này trông thấy cô xuất hiện, không ít người sau khi bàn tán xong lại theo bản năng nhìn về vị trí góc cuối dãy sau phòng học.
Tần Khả biết bọn họ đang nhìn ai, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, phóng tầm mắt nhìn theo.
Có điều khiến cô bất ngờ là, ngay trước khi cô cất bước, nam sinh vốn đang nằm rạp trên bàn thân người chợt khẽ động đậy, giống như bị tiếng ồn của mọi người làm thức giấc.
Lát sau, hắn từ trong những giọng nói xì xào rất khẽ bắt được một cái tên quen thuộc, Hoắc Tuấn ngồi thẳng dậy, xoay người lại.
Bốn mắt chạm nhau.
Hai người đồng thời sững sờ.
Vài giây sau, Hoắc Tuấn nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười khiến Tần Khả nhìn xong lập tức muốn quay đầu trở về.
"Sao đột nhiên... lại chủ động như vậy?"
Trong giọng nói nhiễm chút ngái ngủ đầu giờ chiều, hắn dựa lưng lên bức tường phía sau.
Sau bàn Hoắc Tuấn chính là bàn của hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du, vốn hai người đang ngồi tại chỗ tự bày trò, nghe Hoắc Tuấn nói vậy thì lục tục ngước mắt nhìn sang.
Kiều Cẩn hoàn hồn trước tiên, cười cợt.
"Học muội Tần Khả, tính tình Tuấn ca của tụi này cổ quái lắm, con gái càng chủ động cậu ta càng thấy phiền chán, em không được thế này, phải bơ đi mới được."
"..."
Tần Khả lại thấy đau đầu.
Dưới những ánh mắt bát quái từ xung quanh chĩa tới, Tần Khả chỉ đành căng da mặt, giả bộ không nghe thấy câu nói đùa cợt của Kiều Cẩn, nghiêm túc nhìn Hoắc Tuấn.
"Anh Hoắc, tôi tới để nhắn lời chủ nhiệm lớp tôi. Nếu tiện thì phiền anh ra ngoài với tôi một lát?"
Tần Khả vừa định xoay người.
Chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của người nọ mang lẫn tiếng cười.
——
"Nếu không tiện thì sao?"
Vẻ mặt những học sinh khác trong lớp bắt đầu trở nên cổ quái.
Học chung lớp hai năm, bọn họ hiểu rất rõ tính tình Hoắc Tuấn, hắn ghét nhất chính là đáp lại lời mấy nữ sinh thường hay quấn lấy hắn, cho nên dù là mỹ nhân xinh đẹp tới cấp bậc nào đều chịu chung một thái độ duy nhất, chính là mặt lạnh, không thèm trả lời.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt thấy hắn nói chuyện tử tế, thậm chí là chủ động trêu đùa một cô gái.
Vì thế ánh mắt các học sinh nhìn Tần Khả càng thêm kỳ quái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!