Trước khi trời tối hẳn, Tần Khả rốt cuộc cũng tìm được Hell bar ở cuối con phố phía sau trung học Càn Đức.
Đang chuẩn bị đi vào, chợt trông thấy từ góc phố đối diện có ba bốn nữ sinh rẽ sang phía này.
Thấy rõ người đi đầu là Tần Yên, Tần Khả khựng lại, sau đó nghiêng người trốn sau tấm biển dựng bên cạnh.
"Cuối cùng cũng tới nơi, là chỗ này nhỉ?"
"Ừ. Lần trước tớ đến, bảo vệ ngoài cửa còn không cho vào, lần này thì không còn ai ngăn cản nữa."
"Mau vào thôi, nghe nói Hoắc Tuấn đã tới rồi!"
"Yên Yên, tối nay cậu mặc đẹp ghê, Hoắc Tuấn nhất định sẽ chú ý tới cậu."
"Phải đó, ngưỡng mộ chết đi được, nếu tớ cũng xinh như cậu thì tốt biết bao!"
"Phải rồi Yên Yên, bên phía Tần Khả sao rồi, cậu thuyết phục được nó chưa?"
Nghe thấy tên mình, hai mắt Tần Khả thoáng rục rịch. Sau đó cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Yên vang lên, mang theo ý tứ trào phúng.
"Nó á? Tớ nói dăm ba câu là dỗ được nó đi sửa nguyện vọng rồi. Mấy cậu yên tâm, khi nào vào học, sẽ không còn trông thấy thứ chướng mắt đó trong trường nữa."
"Vậy xem ra, trong trường không ai có thể tranh Hoắc Tuấn với cậu được nữa rồi..."
Tiếng cười nói của mấy nữ sinh biến mất sau cánh cửa.
Kiên nhẫn đợi thêm một phút, Tần Khả mới chậm rãi từ sau tấm biển đi ra.
Dưới ánh đèn led loang lổ, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp mà lạnh lùng, đôi đồng tử đen láy dần trầm xuống.
Tần Khả do dự giây lát rồi mới cất bước vào Hell.
Hai phút sau.
Đứng giữa đám học sinh đang nhảy nhót cực high, Tần Khả nhíu đôi mày thanh tú, buông tiếng thở dài. Tiếng thở dài rất nhanh bị âm thanh ồn ào náo nhiệt trong phòng nuốt trọn.
Cẩn thận lách qua nữ sinh trông như đang mò mẫn công tắc đèn trước mặt, Tần Khả tránh qua một bên, rốt cuộc cũng coi như trốn vào một góc trống tương đối yên tĩnh.
Cô ngước mắt nhìn bốn xung quanh một vòng, đầu mày càng nhíu chặt.
Tần Khả mắc chứng quáng gà nhẹ, khó chịu nhất là phải đứng dưới ánh đèn nhập nhằng chênh tối chênh sáng thế này. Ngoại trừ ánh đèn sặc sỡ nhức mắt lắc lư trên đỉnh đầu, cô gần như không thấy rõ được bất cứ ai hay bất cứ thứ gì nằm ngoài bán kính một mét.
Ngay cả mở miệng "a" lên một tiếng cũng không nghe thấy giọng mình..... Thế này thì sao tìm được Hoắc Tuấn?
Tần Khả đang sầu não, chợt cảm thấy sàn nhà nơi mình vừa dẫm lên hơi khang khác.
Vừa hay có ánh đèn chiếu tới, cô nương theo ánh đèn nhìn rõ dưới chân mình— là sàn nhà được trải thảm lông màu đỏ rượu.
Hai mắt Tần Khả sáng lên.
Cô nhanh chóng quay người, mò mẫm đi về phía trước hai bước, quả nhiên sờ thấy vật thể màu đen lạnh lẽo trơn nhẵn trong bóng tối.
Đó là một cây đàn dương cầm ba chân.
Tần Khả nhớ, nữ sinh tên Tống Lệ Lệ kia có nói, tối nay Hoắc Tuấn sẽ đánh đàn. Vậy chỉ cần cô đợi sẵn ở đây, không cần chạy đi tìm cũng có thể đợi được Hoắc Tuấn xuất hiện!
Tần Khả yên tâm hơn, tâm tình bực bội vì tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng khá lên không ít.
Cô lê chân, mò mẫm ngồi xuống chiếc ghế cạnh đàn.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!