Chương 19: (Vô Đề)

Toàn trường được nghỉ ba ngày. Ba ngày sau, học kỳ mới của trung học Càn Đức mới chính thức bắt đầu.

Sự hưng phấn cùng niềm khát khao kỳ vọng vào năm học mới của lũ tân sinh đã sớm bị tháng huấn luyện quân sự mài cho không còn chừa lại chút sơ. Đến ngày nhập học, khắp các phòng học khối 10 tràn ngập tiếng kêu rên y như lão bán bánh quẩy của đám học trò.

"Không! Muốn! Đi! Học!"

"Tra tấn học sinh không có nhân quyền! Tố cáo!"

"Thả cháu về nhà huhuhu..."

Ngoại lệ duy nhất có lẽ chỉ có đám học sinh lớp tinh anh mỗi lớp chiếm trọn một tầng lầu.

"Thầy Tống, học kỳ này khi nào thì thi giữa kỳ ạ?"

"Thầy ơi, năm nay có những cuộc thi nào về học tập ạ, nhà trường có thể cho lớp chúng em tham gia bao nhiêu người?"

"Những môn bắt buộc của kỳ này em đều đã học ôn hết rồi, tài liệu học của các môn tự chọn năm sau có thể gửi trước cho chúng em được không ạ?"

"..."

Nhìn ông thầy họ Tống mặt lạnh tanh bị đám học sinh vây trên bục giảng, Tần Khả nhìn thôi cũng thấy nhức đầu thay.

Mà trên thực tế, thân là người đứng đầu trong số các tân sinh khối 10, chính cô cũng chẳng thanh thản hơn Tống Kỳ Thắng là bao.

Lại một tốp học sinh lên cùng cô "thảo luận" chút kinh nghiệm học tập xong rời đi, Cố Tâm Tình ngồi kế bên mặt như đưa đám.

"Khả Khả, giờ tớ hối hận rồi, tớ không nên ngồi cùng bàn với cậu. Tinh thần tích cực hăng hái học tập của lớp mình cũng cao ghê đi, còn thế này nữa học kỳ sau chắc tớ sẽ bị phiền chết mất?"

Tần Khả cười khổ, "Có chút."

"Này là có chút?" Cố Tâm Tình hữu khí vô lực trợn mắt, "Tớ thấy vừa nãy cậu mà buột miệng nói mình có thể truyền thụ kinh nghiệm học tập, chỉ e có người sẽ dập đầu bái sư ngay tại trận luôn."

"..."

Tần Khả cũng hết cách.

Tuy nói thành tích thi đầu vào của khối 10 không có bất kỳ gian lận gì, điểm cô tự mình thi được, nhưng chỉ có cô tự mình hiểu rõ, bây giờ mà cho cô thi lại lần nữa, kết quả chắc chắn sẽ rất khác biệt.

Cùng may hiện giờ mới là lớp 10, chưa bắt đầu học kiến thức mới gì, cô vẫn kịp để giữ được cái "vinh dự" này.

Tần Khả đang chuẩn bị làm bảng kế hoạch cho bản thân, chợt nghe trên bục giảng truyền tới tiếng gọi tên mình.

"Tần Khả."

"...?"

Cô sửng sốt, ngẩng đầu.

Thầy Tống Kỳ Thắng đang đứng trên bục vẫy tay với cô, "Em lên đây."

"..."

Thầy Tống chủ nhiệm cực kỳ cao lãnh, đối với các câu hỏi phiền nhiễu đám học sinh đưa ra phần lớn thầy đều dùng một câu trả lời ngắn gọn mà cực qua loa để trả lời: không biết.

Đây là lần đầu tiên thầy trực tiếp gọi tên một học sinh nào đó trong lớp. Ngay lập tức, vô số ánh mắt hâm mộ rào rào phóng lên người Tần Khả.

Cố Tâm Tình: "Đệch, cái không khí này là định "uỷ thác con côi tại thành Bạch Đế"(*) hả?"

(*) Uỷ thác con côi tại thành Bạch Đế: kể về điển cố nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa. Sau khi thất bại một trận chiến hồ đồ, Lưu Bị lui về thành Bạch Đế, từ đó bệnh nặng không qua khỏi. Trước lúc mất, Lưu Bị ủy thác Gia Cát Lượng: "Con trai của ta nếu có thể phò trợ thì phò trợ, còn nếu như không thể, khanh tự phế lập vương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!