Sau ngày đó, Cao Hạo xin phép nghỉ ốm, từ đó không còn xuất hiện tại khu huấn luyện nữa.
Trong nội bộ ban văn nghệ, có người truyền tai nhau rằng Cao Hạo đã nộp đơn xin chuyển trường, sau này dù trở về trung học Càn Đức cũng sẽ không còn trông thấy anh ta nữa.
"Đúng là hả lòng hả dạ!" Cố Tâm Tình sau khi nhận được tin tức thì căm giận nói, "Thứ người cặn bã bại hoại như vậy, ngẫm lại tớ từng gọi anh ta là học trưởng mà cũng thấy buồn nôn!"
Tần Khả trái lại phản ứng khá lạnh nhạt đối với tin tức này.
Cố Tâm Tình: "Mà Khả Khả này, mấy ngày gần đây sao không trông thấy anh Tuấn nữa, anh ấy đi đâu rồi?"
"..."
Nhắc đến chuyện này, Tần Khả lại bất lực xoa ấn đường, "Bị nhốt lại rồi."
"Hả??"
Cố Tâm Tình cả kinh suýt thì nhảy bật lên.
"Là vì chuyện Cao Hạo?"
"Ừ." Ngón tay đang cầm phấn viết bảng của cô chợt ngừng lại, cô hơi rũ mắt.
"Có điều cũng khó tránh được."
Nhớ lại cảnh tượng chứng kiến hôm đó, cho dù đang giữa ngày hè tháng tám nóng bức, Cố Tâm Tình cũng cảm thấy như bị đông cứng từ đầu tới chân.
Trong lòng không kìm được rét run, lát sau cô mới chần chừ nói: "Chuyện kia tớ vẫn chưa hỏi cậu, hôm ấy sau khi cậu cúp điện thoại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Hoắc Tuấn lại..."
Cô do dự lựa chọn từ ngữ, nhỏ giọng thì thầm, "Sao tự nhiên lại điên thành như vậy?"
Tần Khả im lặng.
Mà Cố Tâm Tình tới giờ nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng.
"Hôm đó bác sĩ của khu nói, vết cắt trên cổ Cao Hạo vừa chuẩn vừa độc, ngay trước động mạch cổ, nếu khi đó mảnh thủy tinh kia ấn xuống thật, chỗ chúng ta lại không đủ máu cung cấp, anh ta chắc chắn chỉ có đường chết."
Tần Khả thở dài không phát ra tiếng.
"Bác sĩ nói vậy hả? Chả trách thầy Ngô lại nổi cơn thịnh nộ."
"Ừa." Cố Tâm Tình gật đầu. "Suýt nữa thì gây ra án mạng mà, thầy Ngô chắc cũng sợ không nhẹ."
Tần Khả đảo mắt, nhấc tay, bắt đầu viết đoạn kết dưới góc báo.
Giọng điệu cô lạnh nhạt, kèm theo chút bất lực.
"Cho nên mới nói, chỉ cấm túc anh ta mấy ngày đã là phạt nhẹ nhàng lắm rồi."
Cố Tâm Tình lắc đầu như cái trống bỏi.
"Trọng điểm không phải là phạt nặng hay nhẹ, mà là thật sự có người dám cấm túc anh Tuấn hả?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả bất lực: "Cái cậu quan tâm cũng lạ kỳ thật đó."
Cố Tâm Tình: "Thì vốn là thế mà, đây là anh Tuấn đó. Chớ nói cái vụ hồi lớp 10 làm ầm ĩ tới mức cả khu huấn luyện long trời lở đất, ngay cả ở trường, hai năm nay, cả trung học Càn Đức từ trên xuống dưới không một ai trị được anh ta đâu."
Nói xong, chính Cố Tâm Tình cũng thấy lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!