Chương 16: (Vô Đề)

Ngay từ lúc Cao Hạo vừa nghe điện thoại, Tần Khả đã loáng thoáng nghe thấy giọng Tần Yên ở đầu dây bên kia.

Cô giả bộ như không nghe thấy.

Cao Hạo nhanh chóng kết thúc cuộc gọi rồi quay trở lại, sắc mặt không rõ là xấu hay tốt, ngay cả khi nói chuyện với cô đầu óc cứ như trôi tới tận phương nào, hoàn toàn không còn vẻ nhiệt tình như lúc trước.

"Tần học muội, anh chợt nhớ ra áo khoác đang phơi ngoài kí túc vẫn chưa thu."

Nhịn mấy phút, rốt cuộc Cao Hạo cũng mở miệng nói. Anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.

"Những thiết bị này với cách sử dụng anh đã nói qua cho em rồi, em cứ xem những bài báo tổ đã thiết kế trước đi, nhé?"

Tần Khả nghe vậy ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, mỉm cười nhàn nhạt, "Vâng. Tối nay làm phiền anh rồi."

"Không sao không sao!" Cao Hạo vội huơ tay, cười đáp, "Nên mà, nên mà."

"..."

"Vậy anh đi trước đây?"

"Vâng." Tần Khả nhàn nhạt đáp lời.

"Mai gặp lại, Tần học muội."

Nói rồi, Cao Hạo xách cặp lên nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng dáng Cao Hạo vội vã đi ra khỏi cửa, Tần Khả khẽ nhíu mày.

Một cuộc điện thoại của Tần Yên có thể khiến Cao Hạo nôn nóng cấp tốc rời đi như vậy, hơn nữa sau khi cúp máy, ánh mắt Cao Hạo rõ ràng luôn sáng bừng, không chịu giao lưu ánh mắt với cô...

Tần Khả nghĩ cuộc điện thoại ấy có lẽ có liên quan đến mình.

Xem ra mấy ngày nay, cô phải cẩn thận đề phòng hai người này giăng bẫy.

Mắt Tần Khả thoáng lạnh đi.

Lúc cô đang lơ đễnh lật xem thiết kế báo, chợt nghe tiếng cửa phòng dụng cụ bị đẩy ra lần nữa.

——

Cao Hạo vừa nói với cô, buổi tối tổ báo không có công việc gì, chỉ có thể là Cao Hạo vừa đi xong trở về. Nghĩ thế, cô đứng dậy, "Học trưởng, anh sao lại..."

Lời đang nói bất chợt nghẹn lại.

Im lặng vài giây, Tần Khả ngạc nhiên nhìn người vừa tới: "Hoắc Tuấn?"

"..."

Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc đứng cạnh cửa, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn phòng dụng cụ càng được phác họa ra đường nét lập thể đẹp đẽ.

Dáng người cũng càng thêm cao gầy đĩnh bạt.

Tần Khả trong lòng thầm cảm thán, diện mạo tuấn mỹ khiến người ta phải xuýt xoa này đáng tiếc lại phối với một tên điên như hắn. Cô nhẹ giọng hỏi:

"Sao anh tới đây?"

Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm người con gái đứng dưới ánh đèn phòng.

Qua vài giây, hắn bỗng nhiên cúi đầu, đồng thời bật ra tiếng cười khàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!