Chương 15: (Vô Đề)

Hắn nói xong thì cười nhạt một tiếng, sau đó đầu cũng không quay lại mà đi thẳng ra ngoài, Tần Yên giận tới mức toàn thân phát run.

Cô đưa tay lên cắn mạnh đầu móng tay, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cảm xúc trong đôi mắt lại càng cuồn cuồn không yên, tầm mắt vô thức di chuyển khắp phòng.

Không biết qua bao lâu, Tần Yên rốt cuộc mới dần bình tĩnh trở lại.

Mà lúc này trên mặt cô không còn cảm xúc nào khác...

Khác hoàn toàn với vẻ vô hại ôn hòa cô hay ngụy trang trước mặt bạn học và giáo viên, giờ đây nơi đáy mắt rõ ràng nhen nhóm tia sáng u ám lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Cô ngồi xuống chiếc ghế dài kế bên, sau đó lấy di động ra, ấn gọi.

Chuông báo vang lên mấy hồi, người đầu kia mới khó chịu bắt máy.

"Có chuyện gì mà cứ phải gọi vào lúc này?"

Đối phương đè thấp giọng nói, là Cao Hạo.

Ánh mắt Tần Yên lạnh lẽo.

Thế nhưng giọng điệu lại nghe không ra quá nhiều cảm xúc, cô chỉ cười khẽ mấy tiếng, nghe như đâm thẳng vào màng nhĩ.

"Cao Hạo, cậu định chơi trò qua cầu rút ván với tôi sao? Nhưng mà Tần Khả cậu còn chưa theo đuổi được tới tay đâu, giờ đã muốn đoạn tuyệt qua lại có phải hơi sớm quá không?"

"..."

Trong giọng nói Tần Yên rõ ràng mang sự tức giận, Cao Hạo nghe xong cũng phát run.

Nghe tiếng hắn ôn hòa lịch thiệp giải thích với người bên cạnh mấy câu, sau đó mới cầm di động đi vòng sang bên cạnh.

"Bà cô của tôi ơi, là tôi sai được chưa, rốt cuộc cậu có chuyện gì?"

Ánh mắt Tần Yên lóe lên.

"Cậu tìm cái cớ nào đó đá Tần Khả đi, rồi tới... tới phòng y tế một chuyến đi."

"Đừng vậy chứ."

Cao Hạo ở đầu dây bên kia hơi lo lắng.

"Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ở riêng với em ấy, sao có thể ném đi?"

Giọng Tần Yên lạnh xuống.

"Cậu chỉ muốn ở với nó một lần này, hay muốn ở cùng nó cả đời hả?"

"Tất nhiên là muốn..."

"Muốn cả đời thì phải nghe tôi!" Mắt Tần Yên lóe sáng, ngữ khí chậm lại, "Tôi có một cách, cậu tới đây tôi sẽ nói cho cậu."

Trầm mặc hồi lâu, Cao Hạo cắn răng.

"Được. Tôi qua ngay."

"..."

Tần Yên cười lạnh ngắt máy.

Từ nhỏ tới lớn, bất kể bàn về ngoại hình hay thành tích học tập, Tần Khả lúc nào cũng hơn cô. Hai người đứng với nhau, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Tần Khả, Tần Khả y như ma chú, bám riết lấy cô không tha!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!