Chương 14: (Vô Đề)

Trước mặt Ngô Thanh Việt và Cố Tâm Tình, Tần Yên thân thiết quan tâm Tần Khả được hai phút.

Vẻ mặt chân thành cứ như tới thăm cô em gái mắc bệnh nan y.

Trong lòng Tần Khả không một gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn an tĩnh như trước, cũng may trước kia tính cô cũng không thích nói chuyện, cho nên dù Tần Yên diễn rất sâu nhưng cũng không ai phát hiện có gì khác lạ.

Thẳng đến khi Ngô Thanh Việt không nhìn tiếp nổi nữa.

"Tần Yên, bớt nói chút đi, để em gái em nghỉ ngơi."

"..."

Tần Yên đang quay lưng lại với Ngô Thanh Việt, thân người chợt sững lại. Cô đố kỵ liếc mắt nhìn Tần Khả.

Lũ con trai chỉ biết nhìn mặt thì không nói, đằng này ngay đến cả Ngô Thanh Việt tối đó sau khi xem Tần Khả nhảy xong, độ hảo cảm cũng tăng lên thấy rõ, mấy lần còn hỏi thăm Tần Yên về dự tính của Tần Khả trong tương lai.

Lần này nếu không phải Ngô Thanh Việt chủ động nói muốn tới thăm Tần Khả, cô cũng không thèm tới cái phòng y tế đầy mùi khó ngửi này đâu.

Thầm trù rủa mấy câu, trên mặt Tần Yên vẫn là nụ cười ôn hòa, lấy tay lau vết nước nơi khóe mắt.

"Là em lo quá, không để ý mình nói quá nhiều, Tiểu Khả, em sẽ không ghét chị lải nhải đấy chứ?"

Tần Khả lắc đầu.

"Không đâu chị."

Ngô Thanh Việt chen vào, "Tần Khả, thầy nghe bác sĩ phòng y tế nói, sức đề kháng với miễn dịch của em hơi kém, da còn thuộc loại mẫn cảm dễ bị tia tử ngoại làm bị thương, sao không nói trước với giáo viên?"

Tần Khả áy náy ngẩng đầu.

"Em xin lỗi, thầy Ngô, em mang tới phiền phức cho thầy rồi. Em chỉ không muốn coi bản thân mình khác biệt, vốn tưởng có thể trụ được đi hết đoạn đường... thật sự không ngờ bản thân lại yếu kém như vậy."

Trong mắt Ngô Thanh Việt lộ ra vẻ tán thưởng.

"Mấy cô bé mạnh mẽ như em, lúc nào cũng hiếu thắng, hiếu thắng là tốt, nhưng điều kiện thân thể nhiều khi cũng là yếu tố quyết định bẩm sinh, cố cậy mạnh thì không được."

Ngô Thanh Việt trầm ngâm giây lát.

Lúc trước anh vẫn luôn chưa ra quyết định, nhưng sau khi nghe lời Tần Khả vừa nói, rốt cuộc cũng quyết.

"Vậy đi," Anh quay sang nhìn Tần Yên, "Tần Yên, không phải ban văn nghệ các em vào tháng huấn luyện quân sự mỗi năm đều có một tổ phụ trách việc vẽ báo mỗi ngày sao?"

Vừa nghe tới đây, trong lòng Tần Yên thoáng chột dạ, biểu cảm trên mặt suýt thì không giữ được.

"Chuyện này, đúng là có tổ vẽ báo..."

Tổ báo là sự tồn tại của một nhóm học sinh đặc biệt nhất trong tháng huấn luyện của trung học Càn Đức, bởi vì báo ngày nào cũng phải đăng mới, nội dung cũng như lượng công việc rất nhiều, cho nên học sinh trong tổ trừ thời gian vẽ báo ra, trên lý thuyết căn bản không có điều kiện tham gia tập quân sự nữa.

Dù thuốc màu vẽ báo ít nhiều cũng gây hại cho tay, nhưng có thể tìm một lý do hoàn toàn phù hợp với quy định nhà trường để tránh thoát cuộc huấn luyện quân sự mệt sống mệt chết lại còn bị phơi nắng thành cục than, các học sinh đương nhiên đều đánh vỡ đầu chen nhau muốn vào tổ.

Số lượng tên có hạn trong danh sách vào tổ cũng vẫn luôn bị các đàn anh đàn chị ban văn nghệ gọi đùa với nhau là "khu tranh chấp của nhà binh".

Năm nay Tần Yên lên làm phó ban, vững vàng chiếm được một suất, cô tất nhiên sẽ không cam tâm để Tần Khả dễ dàng được hưởng thụ vinh dự đặc biệt giống mình.

"Thầy ơi, nhưng mà danh sách của tổ báo hình như ban em đã nộp lên cho thầy phụ trách rồi."

Tần Yên cố gắng lựa câu từ, sợ Ngô Thanh Việt nghe ra tâm tư kín đáo của mình.

Không ngờ thầy lại không hề để bụng mà phẩy tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!