Trải qua cuộc tra tấn huấn luyện dã ngoại suốt nửa buổi sáng, Tần Khả mới chợt nhận ra một điều, khi không có ba năm luyện tập vũ đạo ở trường nghệ thuật như đời trước, thể lực của cô vẫn luôn không được xem là tốt.
Vừa lên cấp ba, trải qua một năm dày vò với kỳ thi vượt cấp, thể lực của cô càng kém hơn nữa.
Nếu những học sinh khác chỉ vì phải bôn ba một chặng dài và phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang mà cảm thấy không khỏe, vậy phản ứng của cơ thể cô lúc này chắc gần với...
Tần Khả đưa tay thử nhiệt độ trên trán.
Sau đó lặng lẽ thở dài.
——
Cảm nắng nhẹ.
Ban nãy vẫn luôn cắn răng cố gắng đi theo đội ngũ còn chưa cảm thấy gì, giờ dừng lại nghỉ ngơi, các gân cơ được thả lỏng, ngược lại cảm thấy tứ chi vô lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mềm oặt ngã xuống.
Mọi người ai cũng mệt tới bất chấp, ngồi bệt xuống đất, lấy ra cơm trưa đã chuẩn bị sẵn. Mùi thức ăn hỗn tạp trộn xộc thẳng vào mũi.
Tần Khả bị thứ mùi ấy làm cho khó chịu nhíu mày, tay vô thức đưa lên ấn bụng.
Cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày.
"Khả Khả, sao cậu không ăn gì?"
Cố Tâm Tình ngồi kế bên, thấy Tần Khả từ sau khi ngồi xuống hình như không có thêm động tác gì, nghi hoặc quay sang nhìn.
Vừa quay sang, Cố Tâm Tình chợt sửng sốt.
"Mặt cậu làm sao... nhất là hai má, trông như đánh má hồng ấy?"
"Chắc do phơi nắng." Tần Khả nâng tay khẽ áp lên hai má nóng hổi, "Da tớ khá... nhạy cảm."
Thể chất Tần Khả luôn là kiểu véo một cái sẽ để lại dấu vết. Trải qua một buổi sáng phơi nắng, lớp da non đã sớm không chịu nổi, ửng lên một màu hồng phấn bệnh tật.
Lại thêm vào thể chất đặc thù của cô vốn đã kém sẵn, đời trước không biết vì sao lại chọc cho Hoắc Trọng Lâu vì chuyện này mà phát "điên" không ít lần...
Tần Khả lắc đầu, đôi môi khô khốc mím chặt.
Xem ra thật sự bị phơi nắng tới váng đầu rồi.
Nếu không sao tự dưng lại nghĩ tới kẻ đó được...
"Cậu bị say nắng hả?"
Cố Tâm Tình nhận ra vấn đề, sốt sắng hỏi: "Hay là tớ đi tìm thầy phụ trách nhé?"
"Thầy không phải đi họp rồi sao?" Tần Khả lắc đầu, "Đợi lát thầy về rồi hãy đi."
"Ừ. Mà nghe giọng cậu yếu lắm, có phải trong người cũng không khỏe không?"
"Không sao, nhịn một chút là..."
Tần Khả chưa nói xong, một cái bóng cao gầy đứng thẳng nhìn từ trên xuống, đổ lên nền đất trước mặt cô.
Cái bóng dừng lại.
Tần Khả ngước đầu nhìn. Người nọ đứng ở vị trí ngược sáng, mặt trời chói chang sau lưng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tần Khả theo bản năng giơ một tay lên chắn trước mắt, lúc này mới thấy rõ người vừa tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!