Chương 12: (Vô Đề)

Tại nhà ăn của khu huấn luyện, ba bữa cơm đều là đứng ăn.

Lớp Tần Khả toàn là học sinh mới, không ai biết ai, cả bàn ăn hai mươi người mà lặng ngắt y như chỉ có một người.

Cố Tâm Tình coi như ngoại lệ.

"Khả Khả," Nhân lúc không ai chú ý, cô ghé lại cạnh tai Tần Khả, nhỏ giọng thì thầm: "Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh mà xem, Hoắc Tuấn nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu đấy."

Tần Khả: "..."

Tần Khả: "Không nhìn."

Cố Tâm Tình: "Vì sao không nhìn?"

Tần Khả: "Nhìn xong không muốn ăn nữa."

Cố Tâm Tình: "???"

Cố Tâm Tình: "Nói bậy. Luận về khuôn mặt, Hoắc Tuấn chí ít cũng thuộc loại kích thích cảm giác thèm ăn!"

Tần Khả: "..."

Tần Khả không thể hiểu nổi, cô ngẩng đầu nhìn.

Qủa nhiên ngay lập tức đã lọt vào trong một đôi đồng tử đem sậm.

Đối mắt nhìn nhau hai giây, Tần Khả lần nữa mặt không cảm xúc cúi đầu.

——

Một con thỏ bị con sói nhìn chòng chọc, cho dù con sói kia có khuôn mặt kích thích cảm giác thèm ăn, con thỏ còn có thể thèm ăn cho được?

Tần Khả thầm than một tiếng.

"Tớ ăn xong rồi, tới điểm tập trung trước đây."

"Ế? Nhưng Khả Khả, cậu còn chưa ăn được mấy miếng mà."

"Không ăn nữa."

Tần Khả xoay người, vừa định cất bước rời đi thì chợt khựng lại.

Cô ngước mắt nhìn về phía trước.

"Tần Khả, ăn ít như thế không được đâu, buổi huấn luyện dã ngoại hôm nay cực lắm đó."

Đứng trước mặt cô chính là Cao Hạo, anh ta đang trưng ra vẻ mặt chân thành dịu dàng ga lăng nhìn cô.

Anh ta chìa tay ra, đưa hộp sữa ăn sáng tới trước mặt Tần Khả.

"Em cầm lấy đi, lúc đói có thể mang ra uống."

"..."

Cảm nhận được ánh mắt của các đàn anh đàn chị lớp tinh anh bắt đầu nhìn sang phía này, Tần Khả phiền muốn chết. Cô không muốn dây dưa với Cao Hạo ở chỗ này, chỉ đành nhận lấy.

"Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!