Ngày đầu tiên của tháng huấn luyện quân sự, trung học Càn Đức đã ra oai phủ đầu với các tân sinh.
Năm rưỡi sáng, Tần Khả mở mắt thức dậy.
Cả kí túc yên lặng như tờ, thấp thoáng nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của mấy nữ sinh trong phòng.
Tần Khả vén chăn, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, lấy chậu rửa mặt và dụng cụ đánh răng rửa mặt được nhà trường phát, đi ra hướng cửa kí túc.
Cửa bị mở ra.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, mười mấy giáo viên huấn luyện xếp thành một hàng ở bên ngoài, nghe thấy có tiếng mở cửa rất khẽ thì nhất loạt ngẩng đầu nhìn sang.
Tần Khả: "..."
Cảm giác bị mười mấy con mắt của các giáo viên cùng lúc nhìn thật chẳng thể gọi là thoải mái.
Bầu không khí lúng túng mất mấy giây, Tần Khả lẳng lặng đi ra, đóng cửa lại, sau đó bình tĩnh đi về phía bể nước gần kí túc nhất.
Đi được vài bước, cô còn nghe tiếng một thầy giáo đã hoàn hồn lại, nhỏ giọng lầm bầm.
"Học sinh mới mà cũng có đứa dậy sớm thế à?... Hay là đám ma cũ lộ tin tình báo cho tụi nó?"
"Không thể nào."
"Đúng, có mỗi mình em ấy dậy thôi."
Mà mấy chục giây sau, Tần Khả rốt cuộc cũng biết mình vừa tránh được khỏi một "kiếp nạn" thế nào.
Chỉ thấy các thầy giáo đang xếp thành hàng bất ngờ giải tán, mỗi người ai nấy tự chạy tới trước cửa một lớp tương ứng.
Lại qua thêm vài giây, tiếng còi đinh tai nhức óc đột ngột vang vọng khắp khu kí túc.
Lăn lộn vật vã suốt hai phút đồng hồ mới có tân sinh gào khóc vội vã hốt hoảng "bò" ra.
Mà khi tốp đại quân đầu tiên ùn ùn chạy tới trước bể nước cướp đoạt mấy vòi nước lẻ tẻ đáng thương, Tần Khả đã ung dung khoan khoái ôm chậu rửa mặt trở về.
Đến giờ tập hợp, vẫn còn có người "quân trang không ngay ngắn", áo quần xốc xếch chật vật đứng trong hàng ngũ.
Tần Khả đứng đầu hàng, các thầy vừa liếc mắt đã nhận ra.
Nhất là ông thầy họ Hách phụ trách lớp tinh anh, càng được thể mà chỉ vào Tần Khả để dạy dỗ những người khác:
"Sao người ta có thể gọn gàng chỉn chu, năm rưỡi đã dậy đánh răng rửa mặt, còn các cô các cậu thì vẫn cứ vắt lưỡi lên mà ng, người với người sao lại cách biệt lớn thế vậy, hả?!"
"..."
Cảm giác có nữ sinh bất mãn liếc mắt qua, Tần Khả thầm than một tiếng họa từ trên trời rơi xuống.
Ngập ngừng một lát, cô lên tiếng: "Báo cáo."
Giọng cô vang lên khiến thầy huấn luyện sửng sốt.
——
Không chỉ vì giọng nói này nhẹ nhàng trong trẻo, lại không hề ê a dài dòng, thêm nữa đây là lần đầu tiên tập hợp, các thầy đã quen với việc đám nhóc tân sinh tùy tiện mở miệng nói chuyện vô tổ chức vô kỷ luật. Cô nhóc này chính là người đầu tiên không cần bọn họ dạy đã biết hô báo cáo.
Thầy Hách vui vẻ bật cười, còn đánh mắt đắc ý nhìn sang giáo viên phụ trách hai lớp kế bên.
"Nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!