Chương 10: (Vô Đề)

Đối diện với Hoắc Tuấn không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào, Tần Khả thầm buông một tiếng thở dài bất lực.

"Học trưởng Hoắc..."

Chữ cuối cùng kịp thời thu lại, nghĩ đến lời uy hiếp của người nào đó, cô tự động bỏ qua xưng hô.

"Chuyện này đâu có liên quan tới anh?"

Hoắc Tuấn nheo mắt, vẻ mặt trông khá nguy hiểm.

Nhìn chằm chằm Tần Khả mấy giây, thấy cô không hề có chút dấu hiệu thẳng thắn sợ sệt, Hoắc Tuấn kiềm chế tâm tình cùng cảm giác bực tội, nhếch môi.

"Vậy em nói cho tôi biết, có phải vì tên bạn trai hồi đó của em không?"

Tần Khả: "..."

Tần Khả: "?"

Này không còn là đầu óc có bệnh bình thường nữa.

Nhưng hiện giờ Tần Khả không dám chỉ trích hắn, chỉ đành nén xuống tiếng thở dài, khẽ đáp: "Trường học không có phép yêu sớm đâu, học trưởng."

Trong đôi đồng tử đen sẫm của Hoắc Tuấn chợt lóe lên ánh lửa.

Lát sau, hắn cười khàn.

"Em chưa yêu ai?"

"..."

Tần Khả cố gắng lắm mới không ném câu "năm nay tôi 16" lên cái bản mặt đẹp đẽ của hắn.

Mà thực tế là, nhìn người nọ không rõ vì sao đáy mắt chợt nổi lên chút hưng phấn biến thái, trực giác mách bảo cô không nên làm thế.

Sẽ chết rất thảm.

Vì vậy, Tần Khả ngoan ngoãn gật đầu.

"Chưa."

"... Rất tốt."

Hoắc Tuấn đứng thẳng người.

Tần Khả: "?"

Tốt gì?

Thế nhưng hắn không đáp lại, chỉ rũ mắt liếc nhìn cô, trong đôi đồng tử đen sẫm ánh lên tia lửa.

Lát sau, hắn khẽ liếm khóe môi.

Một tay đút túi quần, Hoắc Tuấn xoay người rời đi, bỏ lại sau lưng tiếng cười biếng nhác mà ngang ngược.

"Gọi học trưởng cũng không được."

Tần Khả: "..."

Hoắc điên.Mấy phút trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!