"——Đừng!"
Tần Khả kinh hãi kêu lên một tiếng, từ trên giường bật dậy, mồ hôi lạnh túa ướt sống lưng.
Ngọn lửa hung hãn dường như chưa rút khỏi võng mạc, đôi mắt vẫn bị lửa thiêu đốt đến đau xót đỏ bừng.
Đến khi vài tiếng ve rời rạc từ cửa sổ chậm rãi lọt vào tai, thân thể căng chặt của Tần Khả mới từ từ thả lỏng.
Thì ra... cô vẫn chưa chết.
Trước mắt chốc đen chốc đỏ, dường như cô đã nằm ngủ rất lâu dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhất thời chưa kịp thích ứng.
Thân người vừa mới thả lỏng của Tần Khả chợt cứng lại..... Tiếng ve?
Nhưng rõ ràng cô nhớ, trước khi hỏa hoạn xảy ra, bên ngoài căn biệt thự người kia giam cầm cô đang đổ trận tuyết ngày đông giá rét.
Làm sao có thể nghe thấy tiếng ve kêu?
Hơn nữa, chiếc giường đơn cô đang nằm lúc này, còn có phòng ngủ thoạt nhìn không tính là rộng trước mắt, rõ ràng là căn nhà sau khi lên cấp ba cô cùng cha mẹ nuôi và chị gái Tần Yên ở...
Chẳng lẽ...
Giống như chợt nhớ tới gì đó, đồng tử trong đôi mắt hạnh mãnh liệt co rút. Mặc kệ xung quanh, cô lật tung tấm chăn mỏng đang đắp trên người mình xuống——
Một đôi chân trắng nõn như ngọc, lành lặn lộ ra trước mắt.
Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, cũng không thấy phần xương gãy nhìn vào khiến da đầu tê dại. Đôi chân thon gọn trước mắt tựa như mỹ ngọc không chút tỳ vết, thẳng tắp kéo dài tới mắt cá chân, đẹp như tuyệt tác nhà trời.
Đôi chân ấy là thứ Hoắc Trọng Lâu yêu thích nhất trên người cô, sau khi cô bị hại thành tàn phế, hắn nổi cơn thịnh nộ. Vô số những đêm tối chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, cô bị hắn đè trên giường làm đến bật khóc nức nở, mà hắn thì như phát điên mà hôn lên vết thương trên chân cô...
Nếu những thứ trước mắt là thật.
Vậy chẳng phải... lời cô cầu ước xa xỉ hằng đêm mong được trở lại quá khứ, đã thành sự thật rồi. Hơn nữa còn trở về ngay đêm trước khi khai giảng vào cấp ba—mọi bất hạnh vẫn chưa xảy ra, cô chưa bị cha mẹ nuôi lừa lên giường Hoắc Trọng Lâu sau khi chị gái đào hôn, cũng chưa bị cô chị Tần Yên hại mất đi đôi chân trở thành kẻ tàn tật, chỉ đành cắn răng để kẻ kia giam nhốt trong căn biệt thự của hắn.
Tần Khả vui mừng tới nỗi suýt bật khóc.
Vài phút sau, lật tung căn phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, cuối cùng Tần Khả cũng tìm thấy di động của mình.
Cô run rẩy ấn vào xem lịch.
Nhìn rõ ngày tháng năm hiển thị trên màn hình, Tần Khả buông tay, di động rơi trên tấm thảm lông cừu.
Cô quên cả nhặt lên, đưa tay bưng kín mặt.
Nước mắt xuôi theo chiếc cằm nhọn lặng lẽ chảy.
Qủa nhiên cô đã chết trong trận hỏa hoạn đó.
Và được quay trở về mười năm trước.
Lúc này cô sắp lên cấp ba, chính là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
——
Cô sẽ không bị cha mẹ nuôi lừa gạt nữa, cũng sẽ không tin tưởng người chị gái độc ác như rắn rết kia nữa, cô phải lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, sống lại cuộc đời của chính mình!
Bây giờ... hết thảy vẫn còn kịp.
Khi cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Tần Khả đang ngồi trên bàn học cạnh cửa sổ, loạt xoạt viết viết vẽ vẽ lên tập vở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!