Vương Tiểu Mạt đỡ Liễu Mộc trốn nơi khúc quanh hành lang, một lọ hoa bự tổ chảng giúp che giấu thân ảnh hai người, thế nhưng đám người ăn mặc tây trang kia đang tiến đến, dẫn đầu là Bình Đầu, gã ta tựa hồ mang theo lửa giận mà gào thét.
"Mau ra đây, tao thấy chúng mày rồi! Dám vu khống tao..."
Vương Tiểu Mạt nhíu mày, bất tri bất giác siết chặt tay Liễu Mộc.
Liễu Mộc ăn đau liền rên lên, lúc bấy giờ mới thu hút sự chú ý của nàng.
"Xin lỗi.
"Vương Tiểu Mạt thấp giọng nói. Liễu Mộc khẽ mỉm cười."Còn vồ vập như thế thì thể nào tay tôi cũng phế, em nỡ lòng nào ư?"
"Lúc nào mà còn khua môi múa mép?" Vương Tiểu Mạt phát hiện Liễu Mộc có gì đó không đúng, tuy cô mặt ngoài hờ hững nhưng nàng mơ hồ cảm thấy giờ phút này cô cực kì thống khổ.
"Liễu Mộc?"
Vương Tiểu Mạt muốn kiểm tra vết thương trước ngực Liễu Mộc liền bị cô ngăn cản.
"Không phải chỗ ấy, mà là chân của tôi. Hồi trước khi còn ở dưới nước bị cốt đao đâm trúng, tuy miệng vết thương đã khép lại rồi nhưng ban nãy chạy nhanh quá, làm động tới nó. Giờ thì không có thời gian nghỉ ngơi..."
Trán Liễu Mộc nhỏ mồ hôi hột, mặt dù tái nhợt song cô vẫn cười để động viên người bên cạnh.
"Ra đây đi!
"Bình Đầu hét lên, có lẽ chẳng mấy chốc gã sẽ tìm ra cả hai nhanh thôi. Vương Tiểu Mạt ngẩng đầu lén quan sát, thật giống như đã hạ một quyết định trọng đại, vội vã dặn dò bên tai Liễu Mộc"Chờ.
"xong tiện đà đứng dậy, đối diện mấy gã âu phục kia giả vờ sợ hãi bỏ chạy. Nàng muốn dùng bản thân để dụ bọn họ, hòng cấp Liễu Mộc thời gian bỏ trốn. Thế nhưng đó là thất sách... Liễu Mộc không kịp kéo Vương Tiểu Mạt lại, đành theo nàng đứng lên, giơ hai tay."Tôi đầu hàng...."
Vương Tiểu Mạt nghe thấy thanh âm vô cảm kia bèn dừng bước, chậm rãi quay trở về, đối diện Liễu Mộc lắc đầu.
"Cô thật khờ."
Liễu Mộc tỉnh bơ đáp. "Kỳ thực em rất ngốc, em có biết không?"
"Đừng phí lời.
"Bình Đầu chĩa họng súng đen ngòm hướng Liễu Mộc, gã biết chỉ cần người này nằm trong tay mình thì cô gái còn lại sẽ ngoan ngoãn thuận theo. Gã tới trước mặt Liễu Mộc, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ."Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay nhỉ."
Liễu Mộc hạ thấp giọng. "Sao vừa nãy anh không động thủ?"
"Hả?" Thanh âm Bình Đầu cũng trầm thấp, gã còn cảm nhận được động tác của hai kẻ phía đằng sau nên không thể để bọn chúng hoài nghi, nếu không hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
"Nếu như giết lão thì tôi còn lâu mới thoát khỏi chỗ này. Tôi không ngu đến mức chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà đánh đổi tính mạng!"
Liễu Mộc hừ một tiếng.
"Anh thật sự ngu ngốc. Nếu như vừa rồi anh giết lão, anh nghĩ thời điểm quần long vô thủ* ai sẽ thay thế vị trí của lão chứ?"
Liễu Mộc đặt ra giả thiết vô cùng mê người. "Hơn nữa anh đã nhận khoản tiền đặt cọc, đừng có nuốt lời.
"*rồng mất đầu, tức tổ chức mất chủ :v Bình Đầu nghe xong không có trả lời mà đẩy Liễu Mộc đi lên, hai gã mặc âu phục còn lại kẹp hai bên cô."Mang ả cho Phạm tiên sinh, tao áp giải con kia."
"Vâng.
"Hai kẻ trăm miệng một lời. Tâm tình Liễu Mộc rất bình tĩnh, thế nhưng lại dáng vẻ như đưa đám, đầu cúi thấp, tùy ý để hai gã kia kẻ trái người phải áp tải."Hai anh không cảm thấy mệt mỏi à?"
Liễu Mộc đột nhiên mở miệng.
"Bớt nói nhảm." Tên bên trái có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!