Chương 17: Bản đồ : Uy hiếp.

Trời vừa hửng sáng, phương đông một màu trắng bạc, một ngày mới tốt lành lại chuẩn bị bắt đầu. 

Liễu Mộc bị ánh nắng mặt trời chiếu cho tỉnh, giơ tay tính che chắn, xong phát hiện ra cánh tay đã sớm tê dại. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt Vương Tiểu Mạt đang nằm ngay sát bên.

Thân trên hé lộ, mắt nhắm nghiền, tựa người vào vai mình ngủ rất say.

Hình ảnh đêm qua lập tức tái hiện lại trong đầu Liễu Mộc, cô biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt dần dần trắng bệch, nếu như không sai thì lúc này Vương Tiểu Mạt hẳn là...

Liễu Mộc lặng lẽ vén chăn lên, liếc mắt nhìn bên trong, thế nhưng cái nhìn này chẳng thể giải quyết tình cảnh khốn khó của cô hiện tại, trái lại còn chứng tỏ một sự thật càng rõ ràng hơn.

Tối hôm qua cô cùng Vương Tiểu Mạt xác thực....

Len lén quan sát người bên cạnh, phát hiện nàng ra ngủ rất say, liền muốn rút tay ra, Liễu Mộc cũng không tính cứ như vậy bị bắt gặp, đừng nói là quá lúng túng, căn bản chính mình khi đối đầu sẽ chột dạ.

Không biết Vương Tiểu Mạt sẽ phản ứng thế nào nếu tỉnh dậy, nếu như nàng phát hỏa đem mình chém thành vạn mảnh, e rằng bản thân cũng không tiếc hận.

Liễu Mộc vô cùng trách cứ bản thân, đêm qua sao lại dễ kích động như thế chứ!

Hồi tưởng lại đêm qua, thân thể đẹp đẽ, đôi môi mềm mại... Liễu Mộc không nhịn được sờ môi mình, nơi ấy còn nguyên vết thương, là bị nàng ta cắn...

"Ư..." Vương Tiểu Mạt bỗng dưng hừ một tiếng, báo hại Liễu Mộc bị giật mình không nhẹ.

Cánh tay cô không dám rút lại, cũng chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi đấy lo lắng..

Mà Vương Tiểu Mạt tựa hồ cũng sắp tỉnh, nàng lật thân, tiện đà dụi dụi mắt, dáng vẻ có chút mơ mơ màng màng.

Liễu Mộc còn có thể làm gì khác à, đơn giản là nằm xuống, giả bộ vẫn đang ngủ, thời điểm nhắm mắt lại, lỗ tai liền đặc biệt nhạy bén, cẩn thận lắng nghe động tĩnh Vương Tiểu Mạt.

Cô không phải chịu không nổi trách nghiệm, thế nhưng người ta cũng phải cho phép mình chăm sóc nữa chứ; cô cùng Vương Tiểu Mạt là quan hệ chủ nhà

- khách trọ, tuy rằng đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, nhưng vẫn chưa hiểu đối phương đến mức biết gốc biết rễ; còn nữa, cô cũng không biết Vương Tiểu Mạt có tiếp thu được hay không tình cảm này, tình yêu đồng tính, đó mới chính là vấn đề nan giải nhất hiện nay.

Vương Tiểu Mạt ngồi dậy, thật giống như phát hiện bản thân không mặc gì, liền vội vàng vén chăn lên. Nàng liếc mắt sang người bên cạnh, nhẹ nhàng gõ đầu một cái, tựa hồ nhớ ra cái gì.

"Liễu Mộc!"

Liễu Mộc nhắm nghiền hai mắt, làm bộ không nghe thấy.

"Dậy đi, tôi có lời muốn nói với cô."

Vương Tiểu Mạt đẩy cái người kia, nhưng cô ta tựa hồ quyết tâm chống cự, cứ khư khư dáng vẻ rùa rụt cổ.

"Nếu như cô không dậy, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho cô.

"Thanh âm Vương Tiểu Mạt trở nên lạnh nhạt. Lần này thì Liễu Mộc sợ rồi, đàng hoàng bò lên, bộ dáng y hệt đứa trẻ mắc lỗi, không dám đối diện ánh mắt Vương Tiểu Mạt, ngón tay đan vào nhau nghịch nghịch, bỗng phát hiện trên ngón tay phải dính một ít máu đỏ đã khô. Đây là... Liễu Mộc thật sự sợ hãi, cô hiểu cái này biểu thị cho điều gì.."Liễu Mộc, cô nghe cho kĩ, chuyện tối qua tốt nhất là không nhớ tới nữa, coi như chẳng có gì phát sinh cả." Vương Tiểu Mạt nói.

"Tiểu Mạt, tôi..."

Liễu Mộc ấp úng, rõ ràng bản thân muốn phản bác, thế nhưng lực bất tòng tâm, thành ra hiện tại mặt mũi xanh xao cùng trách bệch, trông rất sống động.

"Cô trước tiên mặc quần áo tử tế đi, tôi xuống sau.

"Vương Liễu Mộc phân phó xong liền kéo chăn lên, nhắm mắt tựa đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì. Liễu Mộc nhìn nàng rồi chui xuống giường, chuẩn bị xong xuôi liền đi tới bên cửa, quay đầu liếc người kia, nhưng người ta hiện nhắm mắt tĩnh dưỡng. Liễu Mộc đành thở dài, nếu bởi vì chuyện này mà hổ thẹn với Vương Tiểu Mạt, thà rằng mình chết quách đi cho xong."Vậy em đợi lát hẵng xuống, tôi đi làm bữa sáng cho em.

"Trước khi đóng cửa, Liễu Mộc nói. Cửa lạch cạch vang lên tiếng đóng lại, Vương Tiểu Mạt mở mắt, nhìn quanh cảnh phía trước mà xuất thần... Liễu Mộc....."A!

"Liễu Mộc cắt phải ngón tay, nhìn đống hành lá trên thớt, biểu tình rất bất đắc dĩ, vừa nãy mất tập trung, hiện tại chắc là đang bị trừng phạt. Cô ngẩng đầu liếc phía cầu thang, nàng còn chưa xuống, không biết đang làm gì, sẽ không thương tâm quá độ mà làm chuyện ngu xuẩn đấy chứ? Liễu Mộc càng nghĩ càng hỏng, tiểu lâu dương này có hai lầu, ước chừng cao khoảng 10 thước, nhảy xuống cùng lắm là bán thân bất toại*. *liệt nửa người :v Cô liền quẳng dao thái rau đi, xông ra ngoài, ai ngờ gặp luôn được người kia ở cầu thang."Tiểu.... Tiểu Mạt...

"Liễu Mộc lúng túng nở nụ cười, nghển cổ nhìn Vương Tiểu Mạt. Vương Tiểu Mạt mặc chiếc váy liền áo màu tím, sắc mặt khẽ chuyển hồng, mơ hồ phát hiện thân thể có gì đấy không đúng."Cô muốn đi lên à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!