Chương 9: (Vô Đề)

12

Vân Châu mở chiếc hộp chứa xác con rắn độc ra cho tăng nhân của chùa xem. Việc cho người xuất gia nhìn thấy cảnh tượng m.á. u me thế này quả thực không hay, nàng ta cười gượng gạo, cố làm dịu bầu không khí.

Trong số các tăng nhân của chùa Vi Sơn, có người chuyên trách y thuật. Họ xử lý vết rắn cắn có kinh nghiệm hơn cả các ngự y đi theo đoàn, nên ta lập tức tìm đến họ.

Một vị tăng nhân chỉ cần liếc nhìn con rắn trong hộp, đã đoán ra loại độc và gật đầu với ta, rồi quay đi bốc thuốc. Những người bị thương được các tăng nhân khác sơ cứu tạm thời.

Ta cúi xuống, chạm nhẹ vào Tô Duẫn, người đã ngất đi từ lâu. Đôi mắt hắn nhắm chặt, yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy, trong dáng vẻ đó, hắn mang khí chất thanh cao như một công tử nho nhã.

Ta hỏi vị cao tăng vừa trở lại với bọc thuốc trong tay:

"Liệu có cứu được không?"

Ông ta gật đầu dứt khoát:

"Loại rắn này chúng ta đã gặp nhiều. Trong chùa có tiểu tăng từng bị cắn và đều được cứu sống. Chỉ là vị thí chủ này cơ thể có nhiều vết thương cũ, hồi phục sẽ chậm hơn chút."

Vị tăng nhân chỉ về phía Tô Duẫn, nói thêm.

Ta gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hiểu.

Cao tăng muốn mang phần thân còn lại của con rắn đi chôn, nói rằng đó là một con rắn mẹ đang bảo vệ con, nên tính tình mới hung dữ như vậy.

Ta đồng ý, tiện miệng bảo:

"Để tiểu tăng đi chôn. Đây cũng là một cách rèn luyện tâm tính. Đầu con rắn chúng ta đã vứt đi vì lo nguy hiểm. Để bày tỏ sự xin lỗi, ta sẽ bảo Vân Châu dẫn người bắt một con chuột lớn làm lễ vật chôn cùng."

Vân Châu trợn to mắt, giọng như than thở:

"Nương nương, nếu muốn đuổi bọn thần đi thì có cần lý do như vậy không?"

Nàng gần như rên rỉ khi dẫn người rời đi.

Ta mỉm cười nhìn nàng, sau đó quay sang hỏi vị cao tăng:

"Những vết thương cũ mà ngài nhắc tới là gì?"

"Chủ yếu là vết thương do đao kiếm, cũng có những vết do vật sắc nhọn gây ra."

Ta đã mơ hồ đoán được. Một nhạc công bình thường sao có thể mang đầy mình vết thương do đao kiếm như vậy? Thân phận của hắn rõ ràng không đơn giản như những gì ta đã điều tra được.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến ta. Sau khi an bài những người bị thương ổn thỏa, ta cầm theo một củ nhân sâm ngàn năm, đích thân đến cảm tạ vị cao tăng vào ngày hôm sau.

Cao tăng không có mặt, trụ trì đang tiếp hoàng đế.

Chắc chắn là Tạ Trì đến xin lỗi vì những phiền toái mà hắn và Lệ Yên Nhiên đã gây ra, phá hỏng lịch trình nghiêm ngặt của các đời hoàng đế trong buổi lễ tế tổ.

Ta vừa định rút lui, thì ánh mắt của vị trụ trì thoáng liếc về phía ta, khẽ giơ tay ra hiệu rằng không cần phải rời đi, chỉ cần đợi bên cạnh.

Hiểu ý, ta đứng lại, không muốn gây thêm phiền phức. Có lẽ họ chỉ đang ôn lại chuyện cũ.

Trụ trì của chùa Vi Sơn là hoàng thúc ruột của Tạ Trì, từng là Lễ Thân Vương. Hai mươi năm trước, ông cãi vã với Tiên hoàng, từ bỏ mọi vinh hoa, trở về phụ đô, xuống tóc làm tăng. Tiên hoàng đã nhiều lần gửi lời xin lỗi, nhưng không thể nào thuyết phục ông quay lại.

Nhưng cuộc trò chuyện giữa họ nhanh chóng chuyển về Tạ Trì và những chuyện hắn gây ra trên núi.

Trụ trì trầm giọng nói:

"Ta đoán hoàng thượng muốn phế hậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!