Chương 8: (Vô Đề)

Ban đầu, chính hắn đã mạo hiểm cứu ta ra khỏi dòng nước xiết nguy hiểm.

Khi ta đã dần khỏe hơn, quan binh cuối cùng cũng lần theo dòng nước tìm đến. Nhưng hắn đã rời đi từ trước.

Khi họ đến nơi, chỉ còn lại mình ta.

Ta đoán rằng hắn lo lắng cho danh dự của ta, không muốn để người khác biết ta và hắn đã ở cùng nhau gần nửa tháng.

Sau khi trở về, ta không kể chuyện này với ai, chỉ nói rằng mình may mắn sống sót. Ta chỉ kể mọi chuyện lại với phụ thân, không giấu điều gì.

Ta vẽ một bức chân dung của hắn và giao cho phụ thân.

Phụ thân mang bức vẽ đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng tìm đến hoàng cung. Người thiếu niên đó chính là Tạ Trì.

Mẫu phi của hắn cười, nhẹ nhàng đẩy hắn lên phía trước, nói:

"Trì nhi, tiểu cô nương này và con có duyên, hay là kết một mối hôn sự đi?"

Nhưng phụ thân ta từ chối khéo.

Đích nữ của Giang gia, được nuôi dạy kỹ lưỡng, làm sao có thể tùy tiện định thân như vậy? Dù mang ơn cứu mạng, nhưng "lấy thân báo đáp" chỉ là chuyện trong những cuốn tiểu thuyết.

Phụ thân ta đến là để bày tỏ lòng cảm tạ. Ông mang đến rất nhiều lễ vật quý giá, cùng những lợi ích vô hình khác.

Nhưng Tạ Trì lại từ chối tất cả.

Mẫu phi của hắn vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn nói:

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Trì nhi khi cứu nữ nhi của ngài, không phải vì những thứ tiền tài này. Xin đại nhân hãy mang chúng về."

Họ không dùng danh dự của ta để ép buộc một cuộc hôn sự, cũng không nhận bất kỳ lợi ích nào.

Từ đó, phụ thân ta dành cho mẹ con họ một sự tôn trọng đặc biệt.

Được sự cho phép của gia đình, ta thường xuyên vào cung tìm Tạ Trì chơi. Dần dần, chúng ta trở nên thân thiết.

Từ lúc còn là một cô bé đến khi trưởng thành, ta vẫn luôn như cái đuôi nhỏ đi theo Tạ Trì.

Thời gian đầu khi chúng ta quen biết, Tạ Trì thực sự rất tốt với ta.

11

Tô Duẫn có chút thất vọng, đứng ỉu xìu bên cạnh ta.

Dù hắn che giấu cảm xúc rất giỏi, người thường khó lòng nhận ra, nhưng ánh mắt u ám và một vài cử chỉ nhỏ đã vô tình để lộ tâm trạng của hắn.

Trước Tạ Trì, hắn luôn mang theo một cảm giác muốn hơn thua. Nhưng món nợ cứu mạng quá lớn, khiến ngay từ đầu hắn đã thua triệt để.

Hắn bước đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc:

"Nương nương, nếu người gặp nguy hiểm, thần cũng có thể bảo vệ người, dù phải hy sinh tính mạng… Nhưng tất nhiên, thần hy vọng người không bao giờ phải đối mặt với nguy hiểm, cả đời bình an thuận lợi, vô lo vô nghĩ."

Vẻ cam kết ấy chẳng khác nào những lời hoa mỹ mà người ta thường dùng để lấy lòng thiếu nữ, đến mức Vân Châu, cung nữ thân cận của ta, không nhịn được cười và chế nhạo:

"Những lời như vậy chủ tử nhà ta từ nhỏ đã nghe không biết bao nhiêu rồi."

Không rõ từ khi nào, Tô Duẫn đã hòa hợp được với Vân Châu đến mức nàng ta dám thoải mái trêu đùa hắn như thế.

Ngay sau đó, một người vội vàng chạy lên núi, thở hổn hển truyền lời từ Tạ Trì, bảo ta đợi ở lưng chừng núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!