Hắn nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói lại lảng sang chuyện khác:
"Nương nương, thần muốn nói với người một điều."
"Điều gì?"
Chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo mạnh ta xuống.
Nước b.ắ. n tung tóe, ta rơi vào trong hồ nước.
Hắn ép ta vào vách hồ, cánh tay vững chắc giữ chặt lấy ta. Đôi mắt hắn sáng rực, hơi thở gấp gáp, tai đỏ ửng.
Hắn nhẹ nhàng kéo tay ta, đặt lên khuôn mặt mình, giọng nói mang chút nghịch ngợm mà cũng rất tự nhiên:
"Nương nương, vi thần đã nói sẽ không hại người, nhưng chưa bao giờ nói rằng sẽ không quyến rũ người."
8
Nước suối ấm áp, nhưng ánh mắt ta lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Ta lạnh lùng nhìn hắn từng chút từng chút tiến lại gần, hơi thở phả nhẹ lên gò má ta, mang theo hơi nóng mơ hồ. Từng sợi tóc đen mềm mại rũ xuống cổ ta, nhẹ nhàng lướt qua, khiến ta cảm thấy ngưa ngứa.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn như muốn hút ta vào trong đó.
Sương mờ và hơi nước làm cảnh tượng trở nên mơ hồ, tạo nên một không gian mờ ám, đầy ái muội.
Ta hơi nheo mắt, định cất tiếng gọi ám vệ ra xử lý hắn. Nhưng đúng lúc ấy, Tô Duẫn bỗng dừng lại, vươn tay gỡ mấy chiếc lá rụng trên tóc ta, rồi lùi lại một khoảng cách vừa đủ để không làm ta cảm thấy bị đe dọa.
Hắn bật cười khẽ, nói:
"Nương nương, trên tóc người có vài chiếc lá, thần giúp người lấy xuống."
Cứ như thể ngay từ đầu hắn chỉ đến để gỡ vài chiếc lá ấy mà thôi.
Nhưng bàn tay còn lại của hắn vẫn bất kính, siết chặt lấy tay ta, kéo tay ta chạm lên khuôn mặt hắn. Giọng nói đầy ý trêu chọc:
"Nương nương, chẳng lẽ thần không đẹp hơn hắn sao?"
Hắn không dừng lại, từ từ dẫn tay ta xuống, chạm qua yết hầu, cảm giác từng chuyển động dưới lớp da thật rõ ràng.
"Thần chẳng lẽ không có thân hình cân đối, mạnh mẽ hơn hắn sao?"
Rồi hắn tiếp tục, dẫn tay ta chạm vào cơ bụng rắn chắc, càng lúc càng kéo tay ta xuống thấp hơn.
Dù ta luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này không thể không cảm thấy nóng bừng. Hai má đỏ ửng, ta đẩy mạnh hắn ra, giận dữ quát lớn:
"To gan!"
Ám vệ trong bóng tối lập tức lao ra, kéo ta lên bờ. Ta phất mạnh tay, giũ nước trên tay áo, vừa thẹn vừa giận, nghiêm mặt cảnh cáo hắn:
"Ngươi đừng có vọng tưởng hão huyền, tự chuốc họa vào thân!"
…
Bị ta đẩy ngã mạnh mẽ, Tô Duẫn cũng chẳng tỏ ra nản lòng. Hắn bị thủ lĩnh ám vệ nhốt vào phòng chứa củi, không có nước, không có thức ăn suốt mấy ngày. Đến khi được thả ra, mặt hắn tái nhợt, loạng choạng bước đi, nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn là hướng về phía ta.
Hắn nở một nụ cười rực rỡ, dù toàn thân tiều tụy.
Lúc đó, ta đang ở lầu nhỏ trên một ngọn đồi thấp, uống trà cùng các phu nhân. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh sân viện phía dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!