Chương 5: (Vô Đề)

Người được cử đi điều tra lai lịch của Tô Duẫn đã trở về. Theo kết quả điều tra, hắn vốn là một nhạc công lớn lên trong kỹ viện, được Lệ Quý phi tìm đến và đưa vào cung.

Xuất thân bình thường, không có gì đặc biệt. Vậy nên, ta thấy không cần phải để tâm đến hắn.

Tô Duẫn vẫn kiên nhẫn đợi ta trả lời, ánh mắt chờ mong. Ta lập tức từ chối, lệnh cho người dưới đưa hắn trở về, không rảnh bận tâm đến hắn khi còn quá nhiều việc phải lo.

Quả nhiên, đêm đó ta không ngủ yên. Khi có quá nhiều việc cần xử lý, ta luôn khó ngủ, trằn trọc mãi đến tận sáng. Đến khi dậy, ta còn mệt hơn lúc chưa đi ngủ.

Ta dậy sớm, sắp xếp nhân lực, xử lý các việc vụn vặt, bận rộn suốt nửa ngày. Đến chiều, phủ Trấn thủ gửi tin đến: Tạ Trì không đến hành cung nữa.

Hắn mang theo Lệ Quý phi, hai người cải trang thành một đôi vợ chồng dân thường, nói là để vi hành dân tình, nhưng thực chất chỉ là du sơn ngoạn thủy.

Hắn đóng vai dân thường cùng một Quý phi, còn Hoàng hậu chính thống như ta thì bị bỏ lại ở hành cung.

Trấn thủ có chút bất nhẫn, bèn hỏi:

"Hoàng thượng vừa rời đi, chưa đi xa, không biết nương nương có muốn theo sau không?"

Mùa thu sắp đến, từng chiếc lá vàng rơi nhẹ, đáp xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng nhỏ. Những con cá bơi lội phía dưới tụ lại tranh nhau mấy hạt thức ăn.

Ta rắc thêm một ít thức ăn xuống nước, hiếm khi thấy lòng mình nhẹ nhàng như vậy, khẽ đáp, giọng điềm nhiên:

"Hoàng thượng chê ta cứng nhắc, tẻ nhạt. Theo cũng chỉ khiến họ thêm khó chịu. Ngài hãy sắp xếp hộ vệ cẩn thận, đừng để họ gặp nguy hiểm là được."

Trấn thủ xúc động không thôi, thở dài cảm thán:

"Hoàng hậu đối với bệ hạ thâm tình như thế, đáng tiếc hoàng thượng lại không biết trân trọng."

Cung nữ thân cận của ta từ nhỏ, đứng bên cạnh, tay khẽ run lên, làm đổ hết thức ăn cá trong đĩa. Nàng vội vàng cúi xuống nhặt sạch, mặt không biểu lộ cảm xúc, rồi lặng lẽ đổi một đĩa mới.

Sau khi cúng tế tổ tiên tại hành cung, kiểm tra kho tàng và gặp gỡ quản sự, ta cuối cùng cũng rảnh rỗi.

Hành cung nằm dựa lưng vào núi, phong cảnh tuyệt đẹp. Một cung nữ đề xuất một nơi thú vị, nói rằng phía sau núi có một suối nước nóng, rất tốt cho việc dưỡng tâm dưỡng thân.

Ta mỉm cười:

"Được, không bằng đi xem thử."

Nàng dẫn ta băng qua những lối mòn giữa rừng sâu, đi rất xa. Con đường hiếm có người qua, rêu xanh đã mọc kín, vòng qua một khu rừng rậm, trước mắt đột nhiên hiện ra một hồ nước nóng trên lưng chừng núi.

Nhưng giữa làn hơi nước mờ ảo, đã có người ở đó.

Nam nhân mặc áo choàng trắng hờ hững, mái tóc đen dài xõa tung. Thấy ta, đôi mắt hắn sáng lên.

Lại là hắn.

Ta không ngạc nhiên, nhưng cũng có chút bất ngờ.

Ta liếc mắt về phía cung nữ dẫn đường. Ngay lập tức, ám vệ từ trong bóng tối xuất hiện, nhanh chóng khống chế nàng. Cung nữ chưa kịp nói gì đã bị dẫn đi.

Ta lệnh cho những người khác lui ra, chỉ còn lại ta và hắn đối mặt nhau.

Những thân cây cao lớn vươn mình che bóng, gió thu thổi qua, lá rụng lả tả.

Ta không để ý đến dáng vẻ khiêu gợi của Tô Duẫn với chiếc áo hờ hững trên người, ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn, giọng nói điềm tĩnh mà sắc bén:

"Ngươi sai cung nữ đưa ta đến đây, là muốn mạo hiểm phạm tội c.h.é. m đầu sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!