Đây là một buổi yến tiệc khá chính thức, thông lệ là ai cũng mang chính thất đến dự, hoàng đế các đời trước cũng không ngoại lệ. Nhưng Tạ Trì lại muốn đưa một phi tần đi cùng. Lệ Yên Nhiên, dù được phong Quý phi, nhưng dù thế nào cũng không thể ngang hàng với hoàng hậu.
Điều này khiến thể diện của hoàng hậu đặt vào đâu?
Các quan viên lén nhìn về phía ta, không ai dám trái ý hoàng đế, đành vội vàng bổ sung thêm chỗ ngồi.
Quan viên địa phương nhanh chóng hiểu ý, đồng loạt mang cả thiếp thất của mình đến dự tiệc. Tướng quân trấn thủ phụ đô cười lớn khi đưa chúng ta vào chỗ ngồi:
"Những năm trước yến tiệc ít người tham dự, năm nay lại đông vui thế này, thật náo nhiệt."
Rõ ràng là ông ta nhắc khéo để các quan viên khác mang theo thiếp thất, nói rằng đây là quy định mới của hoàng thượng, đồng thời cũng khéo léo giữ thể diện cho ta.
Khi vào bàn tiệc, các phu nhân đều biết rằng ta không được hoàng thượng sủng ái. Trên mặt, họ vẫn giữ lễ tiết với ta, nhưng ngầm bắt đầu tâng bốc Lệ Yên Nhiên, khiến nàng ta cười đến mức lâng lâng như say.
Dù vậy, họ vẫn giữ ý tứ, chỉ riêng Tạ Trì – chỉ có Tạ Trì là chẳng bận tâm liệu ta có bị bẽ mặt hay không.
Khi một lão thần lớn tuổi lên tiếng can gián, hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt:
"Hoàng hậu sao?"
Lão thần ấy là một quan lại đã lớn tuổi, bị giáng chức về địa phương, từng trải qua nhiều thăng trầm, nên không còn sợ chết, mới dám nói thẳng. Ông chỉ lấy một người vợ, không nạp thiếp, vợ ông hiện đã già yếu, bệnh nặng nằm liệt giường. Lần này ông đi một mình, thấy hoàng thượng lạnh nhạt với ta, liền không thể hiểu nổi, cũng không tán thành:
"Hoàng hậu nương nương là chính thất của bệ hạ, vừa hiền đức vừa tài năng, bệ hạ không nên phụ lòng người."
Ánh mắt lão thần dừng lại ở Lệ Yên Nhiên, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tạ Trì híp mắt, nhìn ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt:
"Hoàng hậu?"
Hắn cười lạnh, giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
"Ngươi nhìn xem hoàng hậu của trẫm. Lúc nào cũng búi tóc chỉnh tề, chẳng rơi một sợi tóc, áo dài kín cổ, mãi chỉ có những màu sắc tẻ nhạt, lời nói thì trầm lặng, tính cách thì u ám. Hừ, cái gọi là tiểu thư khuê các của đại tộc danh môn, chẳng qua chỉ là loại tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng cứng nhắc vô vị."
Nói xong, hắn kéo Lệ Yên Nhiên bên cạnh ngồi lên đùi mình, nâng cằm nàng ta lên, trước mặt mọi người, hôn nàng một cái.
Lệ Yên Nhiên sau thoáng thẹn thùng, lập tức cười rạng rỡ, uyển chuyển tựa vào lòng hắn, ánh mắt yêu kiều, phong tình quyến rũ.
Tạ Trì cười nói:
"Ngươi xem, sao so được với Quý phi vừa diễm lệ yêu kiều, vừa duyên dáng thế này?"
Dáng vẻ chẳng khác nào một hôn quân.
Bữa tiệc vốn náo nhiệt bỗng chốc rơi vào im lặng.
Đường đường là Hoàng hậu mà lại bị so sánh, giễu cợt rằng không bằng một phi tần xuất thân từ chốn thanh lâu, còn nỗi nhục nào lớn hơn?
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, ta phá vỡ sự im lặng, khẽ cười cúi người hành lễ với Tạ Trì, giọng điệu nhún nhường:
"Hoàng thượng nói rất đúng. Thần thiếp sau này nhất định sẽ sửa đổi. Còn lão thần này e rằng uống say nên mới nói lời hồ đồ, để tránh lần nữa làm phiền bệ hạ, thần thiếp xin đích thân cử người đưa ông ấy về."
Nói xong, ta tự mình dìu lão thần rời khỏi, để mặc Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên tiếp tục ân ái.
Khi kéo lão thần ra ngoài, ta không để Tạ Trì có cơ hội trị tội ông, liền gọi người chuẩn bị xe ngựa, đích thân đưa ông về nhà. Trước khi tiễn, ta nghiêm mặt cảnh cáo:
"Thưa lão tiên sinh, phu nhân của ngài vẫn còn bệnh nặng cần chăm sóc. Xin hãy cẩn thận lời nói, đừng khiến bệ hạ nổi giận."
Lão thần ấy dám chất vấn hoàng đế ngay trước mặt mọi người, quả thật không sợ Tạ Trì tống ông vào đại lao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!