Chương 38: (Vô Đề)

N

gụy vương chỉ cười nhạt, không nể nang chút nào:

"Ngươi hét cái gì? A Thiền tiểu thư đã không còn là vợ ngươi nữa rồi, ngươi lấy tư cách gì mà gào?"

Tạ Trì lập tức cứng họng, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt thản nhiên mang chút chế nhạo của Trần vương.

Ta bình thản ngắt vài bông hoa dại màu xanh nhạt từ vòng hoa, từng bông một, đưa cho các nha hoàn đang sợ hãi của mình, giọng nói dịu dàng trấn an, giúp các nàng bình tĩnh lại. Sau đó, ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy vương:

"Là ta."

"Vậy giờ ngài định lệnh cho bọn họ đ.â. m c.h.ế. t ta sao?"

Ngụy vương bật cười ha hả, phất tay đuổi đám binh lính đang giương trường thương đi. Hắn chỉ định chào hỏi ta một chút, không ngờ thuộc hạ lại hiểu sai ý.

Ta nhìn Tạ Trì, thấy hắn thoáng ngẩn ra, rồi như nghĩ tới điều gì, toàn thân cứng đờ, tái nhợt, vẻ mặt suy sụp.

Có lẽ, hắn không đúng lúc mà nhớ lại cái ngày ta bị ám sát. Khi ta rơi vào nguy hiểm, hắn lại dẫn theo Lệ Yên Nhiên bỏ mặc ta mà chạy.

Lúc đó, ta gặp nạn hắn làm ngơ. Giờ đây, hắn muốn bảo vệ ta, nhưng ta đã không cần, mà hắn, cũng không còn khả năng bảo vệ ta nữa.

Dù hối hận thế nào, cũng vô ích.

37

Những người có mặt tại đó đều bị phản quân áp giải đến một hòn đảo giữa hồ gần đó và giam giữ. Để tránh việc có người tiết lộ tin tức, phản quân cần câu giờ, khiến kinh thành chậm nhận ra, gia tăng khả năng thành công cho cuộc tạo phản.

Hai vị thân vương đưa ra cho Tạ Trì một lựa chọn trong vòng một ngày: hoặc tự viết chiếu thư nhường ngôi, hoặc "bất hạnh băng hà" trong một tai nạn tại lễ Xuân Tế.

Trông như hai lựa chọn, thực chất chẳng có gì để chọn. Khoảng thời gian một ngày chỉ là để hai vị thân vương tranh giành lợi thế, bởi giữa họ cũng tồn tại những mâu thuẫn không đội trời chung.

Khi bọn họ rời đi, ta quay sang Tạ Tô Duẫn, hỏi:

"Chàng định làm gì?"

Ta đại khái hiểu kế hoạch của hắn, nhưng đến lúc này mới đột nhiên muốn nghe chính miệng hắn kể toàn bộ.

Tạ Tô Duẫn từ đầu không lên tiếng, cố gắng khiến phản quân bỏ qua sự hiện diện của hắn. Khi bọn chúng rút lui về phía bờ, hắn bắt đầu dọc theo bờ đảo quan sát địa hình và phòng thủ, một tay vẫn nắm lấy ta, không yên tâm để ta ở lại một mình. Hắn chỉ an lòng khi ta ở ngay bên cạnh.

Hòn đảo này vốn là một trang viên nhỏ, nhà cửa tinh xảo, mái nhà khắc hoa, cạnh bên tiếng chim oanh hót vang trời. Gương mặt hắn ung dung, bước chân thong thả. Trong mắt phản quân bên ngoài, ta và hắn như thể chẳng coi đại địch ra gì, còn thảnh thơi nắm tay nhau đi dạo thưởng ngoạn.

Nghe câu hỏi của ta, Tạ Tô Duẫn bật cười bất đắc dĩ:

"Một vài trò ly gián và khích tướng nhỏ mà thôi."

Đơn giản mà nói, hắn cử mưu sĩ đến chỗ Ngụy vương, bảo rằng Trần vương có ý định tạo phản. Nếu Trần vương thành công, việc đầu tiên sẽ là trừ khử kẻ đối đầu nguy hiểm nhất, tức Ngụy vương. Khuyên Ngụy vương chiếm thế thượng phong, đánh thẳng vào kinh thành.

Sau đó, lại đến chỗ Trần vương, nói những lời tương tự.

Nếu cả hai không tin, chỉ cần thăm dò lẫn nhau, sẽ phát hiện đối phương quả thực có ý đồ phản nghịch.

Ai ra tay chậm, kẻ đó nửa phần đã thua, buộc cả hai phải nóng lòng hành động, khả năng cao đều chọn lễ Xuân Tế làm thời điểm ra tay.

Tạ Tô Duẫn không giống họ, hắn không thuộc dòng dõi tiên hoàng. Nếu trực tiếp tạo phản, những thân vương bị đày ở phong địa sẽ liên thủ chống lại hắn.

Hắn lợi dụng hai thân vương này tiêu hao phe bảo hoàng, sau đó để bọn họ tương tàn mà tự làm suy yếu lẫn nhau, cuối cùng ngư ông đắc lợi, một lưới bắt gọn cả hai mối họa lớn mà vẫn giữ được tổn thất ở mức thấp nhất.

Nghe qua thì đơn giản, nhưng những phức tạp và hiểm nguy trong đó, hắn không nhắc đến một chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!