Chương 37: (Vô Đề)

Vì vậy, khi ta chủ động bước vào cái bẫy ấy, đề nghị được đưa đến lãnh cung, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Tạ Trì đầy sự ngỡ ngàng và hoang mang.

Sau đó, ta thực sự vào lãnh cung, cũng thực sự trả lại vị trí hoàng hậu, thực sự rời xa hắn.

Tạ Trì dần nhận ra, hắn không thể sống thiếu ta.

Ta và hắn, cũng coi như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ở bên nhau nhiều năm. Ngay cả nuôi một con vật, lâu dần cũng sẽ có tình cảm.

Khi mọi thứ lắng xuống, lớp sương mù của định kiến và sự chán ghét được dỡ bỏ, hắn mới dần nhận ra những điều tốt đẹp ở ta.

Nhưng, chính hắn đã tự tay đẩy ta ra xa.

Ta ngày càng chán ghét hắn. Không phải vì hắn động tâm mà không tự biết, mà là vì sự yếu đuối, né tránh và tự hủy hoại của hắn.

Ta không thích con người hắn, điều đó chẳng liên quan gì đến việc hắn có thích ta hay không, có nhận ra hay không.

Dù hắn có bao nhiêu nỗi khổ, cũng không thể là lý do để hắn lừa dối, lạnh nhạt hay dung túng kẻ khác hại ta. Cuộc đời tối tăm của hắn không phải do ta gây ra, không có lý gì ta phải gánh chịu sự trút giận của hắn.

Tất cả những tâm tư, giằng xé, và sự tỉnh ngộ của hắn, ta đều nhìn thấu. Nhưng ta không quan tâm.

Dù hắn có nói bao nhiêu lời xin lỗi, ăn năn, cũng không thể bù đắp cho những tổn thương mà hắn đã gây ra.

Ta chỉ nhìn nhận những gì thực tế. Hắn phải chịu tổn thất thực sự, ta phải nhận được sự bù đắp thực sự, đó mới là sự chuộc lỗi hoàn chỉnh.

Ta nhìn thẳng vào Tạ Trì:

"Xa lánh, lạnh nhạt, bài xích… thật ra ta đối với ngươi, cũng đã sớm là như vậy rồi."

"Trước đây mỗi lần ngươi có khả năng đến Phượng cung, ta đều tìm cách khiến người khác gọi ngươi đi, giả vờ chờ đợi suốt đêm. Ai nấy đều nghĩ rằng ta rất đau lòng, nhưng thực sự, nếu ta muốn ngươi đến, có vô số cách để ngươi phải đến."

Nhưng ta không thích nam nhân trên người đầy mùi phấn son.

Từ một ký ức tổn thương thời thơ ấu, ta quả thực có chút sạch sẽ quá mức, nhưng chưa bao giờ nói ra. Không biết Tạ Tô Duẫn làm sao lại nhận ra.

"Cho nên," ta nhìn Tạ Trì, lần hiếm hoi lạnh lùng không chút nể nang, "Ngươi tránh xa ta ra một chút, để ta bớt cảm thấy buồn nôn."

Ta vốn luôn ôn hòa, rất ít khi nói lời nặng nề. Tạ Trì nhìn ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lảo đảo lùi lại. Một lúc lâu, hắn mới phản ứng được—ta đang bảo vệ Tạ Tô Duẫn.

Điều này so với những lời lạnh lùng ta nói còn đ.â. m vào lòng hắn sâu hơn.

Giờ đây, dù vẫn là hoàng đế, một đấng quân vương uy quyền, hắn bị tổn thương đến mức không thể thốt lên lời, thậm chí ta còn công khai nhắc đến những hành vi lừa gạt của mình trước kia, nhưng hắn không có cách nào trách tội ai.

Bởi vì, chính hắn cũng hiểu rõ, tất cả đều là do hắn tự chuốc lấy.

36

Lời còn chưa dứt, từ trong rừng bỗng dưng ào ra một đàn chim lớn, bay tán loạn khắp nơi.

Tạ Trì bị ta đuổi đi, cuối cùng ta cũng lên xe ngựa. Phu xe vung roi, xe vừa lăn bánh được vài bước, lại dừng.

Tạ Tô Duẫn cầm lấy vòng hoa trong tay ta, nhẹ nhàng đội lên đầu ta. Hắn bất giác thở dài, buông một câu khó hiểu:

"Muộn rồi…"

Quả nhiên, không thoát được.

Ta vén rèm bước xuống xe, bốn bề đã bị bao vây bởi một đám phản quân đông nghịt. Tiếng vó ngựa giẫm nát thảm cỏ xanh vừa mới mọc, dọa cho muông thú hoảng loạn chạy tứ tung. Với tốc độ chớp nhoáng, bọn chúng đã phá tan đội cấm vệ đi theo bảo vệ lễ Xuân Tế, khống chế toàn bộ những người có mặt.

Nhưng giờ đây, nơi này cũng chẳng còn bao nhiêu người. Lễ tế đã kết thúc, các quan khách hoặc về nhà, hoặc đi dạo xuân. Dẫu vậy, mục tiêu của phản quân chỉ có hoàng đế và hoàng hậu, những người khác không quan trọng. Đàn trâu gây hỗn loạn lúc nãy có lẽ chính là kế nghi binh của chúng, nhằm thử nghiệm khả năng phòng thủ của lễ Xuân Tế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!