Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột tiên hoàng, nổi tiếng nóng tính. Ngay cả tiên hoàng bị tát cũng không dám trách bà, nên dù là hoàng đế, Tạ Trì cũng chẳng dám oán hận bà.
Mắng xong, bà hùng hổ bỏ đi.
Tạ Trì đứng tại chỗ, trên mặt hằn rõ dấu tay, nhưng ánh mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Như thể, cú tát này đã đánh thức hắn.
Khi ta vừa lên xe ngựa, Tạ Trì bất ngờ chạy tới, kéo lấy tay ta, môi mấp máy, lần này không do dự, cũng không ấp úng, như đã hạ quyết tâm:
"A Thiền, xin lỗi."
"Trẫm… ta, xin lỗi nàng."
35
Ta nhẹ nhàng cau mày, rút tay ra khỏi tay Tạ Trì một cách kín đáo. Tay áo rộng rủ xuống, che đi động tác ta đang sốt ruột vò lấy mép váy.
Thái độ cự tuyệt rõ ràng như vậy, khiến ánh mắt Tạ Trì thoáng ảm đạm.
Giọng nói hắn khàn đục, tự phân tích bản thân vốn là việc cực kỳ khó khăn:
"Ta quả thực… mắt mù, tai điếc, lòng dạ ngu muội, làm rất nhiều điều sai trái, đến mức khiến nàng… căm ghét ta."
"Kỳ thực hoàng thúc nói đúng, ta không nên trút mọi bất mãn lên người nàng. Điều đó thật không công bằng với nàng."
"A Thiền, giờ ta mới nhận ra, hóa ra ta… thích nàng."
Hắn cười khổ:
"Nhưng, có phải là… đã muộn rồi không?"
"……"
Ta còn chưa kịp đáp lời, Tạ Tô Duẫn bất ngờ xuất hiện, đặt một thứ gì đó vào tay ta, sau đó không chút khách sáo nói với Tạ Trì:
"Đúng vậy, đã muộn rồi. Tránh ra đi, đừng cản đường xe ngựa, A Thiền phải về nhà chăm sóc bá phụ."
Ta cúi đầu nhìn, thì ra là một vòng hoa được kết bằng những bông dại màu xanh nhạt. Hóa ra vừa rồi hắn biến mất là để hái hoa.
Sự khó chịu khi bị người ta chạm vào tay, phút chốc tan biến trong sự mềm mại của những bông hoa nhỏ.
Tạ Trì nhìn Tạ Tô Duẫn, như Lệ Yên Nhiên nhìn thấy ta, ánh mắt đầy căm ghét, nghiến răng nghiến lợi:
"Một tên hạ nhân thấp kém, trẫm còn ở đây, đến lượt ngươi lên tiếng sao?"
Tạ Tô Duẫn chẳng buồn để ý đến hắn, nhưng ta thì không vui chút nào.
Ta lùi lại hai bước, đứng ngang hàng với Tạ Tô Duẫn, nhìn thẳng vào Tạ Trì, giọng nói từng chữ từng chữ đều sắc bén, như tiến thêm từng bước về phía hắn:
"Tạ Trì, ngươi nghĩ rằng, ta không biết ngươi thích ta nên mới viết một đạo thánh chỉ hòa ly sao?"
"Hay ngươi nghĩ rằng, chỉ cần nói một câu thích ta, là có thể xóa bỏ hết những ác ý ngày trước, khiến ta tha thứ, tiếp nhận ngươi?"
Ta sao có thể không hiểu Tạ Trì, dù gì ta và hắn cũng coi như lớn lên cùng nhau.
Mẫu phi của Tạ Trì xuất thân từ một thế gia đại tộc đầy mưu toan tranh đấu. Bà cả đời mưu cầu quyền quý, dù vinh sủng đến đâu cũng không thể trở thành người đứng đầu hậu cung trong mắt tiên hoàng.
Bởi vì người mà tiên hoàng yêu nhất là cô cô ruột của ta, Chiêu Gia Quý phi đã mất sớm, tỷ tỷ ruột của phụ thân ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!