Bùa bình an của chùa Vi Sơn linh nghiệm vô cùng, nhưng phải tự mình leo từng bước lên chùa mà cầu, mới được gọi là thành tâm thì sẽ linh nghiệm.
Thật ra, đó là bởi lá bùa chứa đựng loại dược liệu quý giá, có thể giữ mạng sống trong lúc nguy cấp, nên đương nhiên có thể cầu bình an.
Nếu không tự mình leo lên cầu nguyện, thì chỉ được lá bùa bình thường, bên trong là vài loại hương liệu giúp an thần mà thôi.
Lá bùa khi trước là do Tạ Trì nói mơ, ta sai người đi lấy, đương nhiên chỉ là một gói hương bình thường, vô dụng.
Còn lá bùa này, là lá mà khi trước ta từng bước một leo lên đỉnh núi, được trụ trì đích thân trao cho.
Ngày đó, Tạ Tô Duẫn với dáng vẻ đáng thương, hỏi ta liệu có thể đưa lá bùa kia cho hắn không. Ta thuận miệng đồng ý, rồi lập tức cảm thấy không ổn.
Sao có thể, thứ Tạ Trì không cần, ta lại ném cho Tạ Tô Duẫn?
Ta không phải là kẻ xem nhẹ người khác.
Hắn xứng đáng được nhận những thứ tốt đẹp hơn.
Gần đây, hắn đôi khi trở về với người đầy mùi m.á. u tanh, giấu kỹ lắm, nhưng làm sao qua mắt được ta.
Ta giữ vẻ mặt bình thản, nhưng vành tai lại thoáng đỏ, nhẹ giọng nói:
"Là để giữ mạng, đừng có mà c.h.ế. t ở bên ngoài."
Tạ Tô Duẫn ngẩn ra trong thoáng chốc, sau đó ánh mắt rực sáng, màn sương mờ tối trong đáy mắt hắn như bị ánh sáng chói lóa xua tan. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng, nhưng đẹp đến mức làm người ta choáng váng.
Hắn nắm lấy tay ta, ngăn không cho rút lại, rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, ánh mắt đầy chuyên chú nhìn ta.
Ta nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của mình hòa lẫn với tiếng nói của hắn vang lên:
"Ta sẽ không c.h.ế. t đâu, mạng ta cứng lắm."
34
Mỗi độ xuân về, triều đình đều tổ chức lễ tế thần mùa xuân trong dân gian, cầu nguyện một năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Lễ này liên quan đến vụ xuân, nên luôn được cử hành long trọng, cần hoàng đế và hoàng hậu cùng chủ trì.
Lệ Yên Nhiên thân mang tội danh, nhưng dù sao cũng đang đội trên đầu danh vị hoàng hậu. Giờ đổi hoàng hậu rõ ràng không kịp, chỉ có thể tạm kéo nàng ta ra làm bộ mặt đại diện.
Tạ Trì dự tính sau lễ Xuân Tế lần này sẽ phế bỏ nàng.
Lệ Yên Nhiên từ sau khi bị Tạ Trì lạnh nhạt một câu, cả người trở nên ngẩn ngơ, như mất hồn. Nàng đã làm hỏng quá nhiều chuyện, chẳng ai dám giao việc chuẩn bị Xuân Tế cho nàng, mọi sự vụ đều do Hiền phi và lễ quan đảm trách. Nàng cứ mơ màng như vậy mà bị đưa ra khỏi cung, mơ màng đến tận ngoài đồng cỏ, cho đến khi chân giẫm lên cỏ, mới bừng tỉnh.
Nàng ngẩng đầu, ngay lập tức tìm thấy ta trong đám đông.
So với tình yêu dành cho Tạ Trì, hận ý nàng dành cho ta dường như sâu đậm hơn. Một câu nói của Tạ Trì đã làm nàng mất hồn, còn sự xuất hiện của ta lại khiến gương mặt nàng tràn đầy cảm xúc.
Nét mặt nàng méo mó, nghiến răng nghiến lợi:
"Giang Ứng Thiền?
"Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đến để chế nhạo ta đúng không?"
Nàng chặn đường, ta đành dừng bước. Đứng lại nhìn nàng trong bộ lễ phục trắng tinh khiết và trang trọng, thực lòng mà nói, nàng sinh ra với vẻ đẹp quá rực rỡ, không hợp chút nào.
Xuân Tế tuy là lễ nghi nghiêm túc, nhưng cũng mang chút sinh động, bởi sau lễ, các quý công tử tiểu thư sẽ dạo chơi gần đó.
Ta được mời tham dự, thuộc về nhóm sau, vốn định rời đi sớm.
Phụ thân ta, giữa đám đông, bỗng ho ra một ngụm máu. Thái y lập tức chẩn đoán, bảo rằng do lao lực quá độ, phải đưa về kinh điều trị. Ông già bướng bỉnh không chịu uống thuốc, cứ khăng khăng phải có nữ nhi tự tay bưng thuốc cho thì mới chịu uống. Giang phủ cử người đến đón ta về, bảo ta về chăm sóc ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!