Hắn chỉ có thể tạm giam nàng ta, chờ sau này xử lý.
Chính sách mới của hắn đang bị các thế gia lớn phản đối kịch liệt, vì xâm phạm lợi ích của họ.
Các đại thần trong triều ngoài mặt thì thuận theo, nhưng bên trong đều âm thầm chống đối.
Chính sách gặp vô vàn khó khăn.
Trước đây, phụ thân ta còn dẫn dắt một nhóm lão thần tiên phong mở đường, đối đầu với các thế gia.
Giờ đây, ông chỉ khoanh tay đứng ngoài xem kịch.
Chỉ đến lúc này, Tạ Trì mới nhận ra, không có ai đứng ra hỗ trợ, một mình hắn chẳng làm nên chuyện.
Ngay lúc này, phương Bắc lại xảy ra lũ lụt lớn, thiên tai nghiêm trọng.
Vì chính sách mới, hắn đã đắc tội không ít trọng thần bảo thủ, khiến việc cứu trợ thiếu người, thiếu tiền, thiếu lương thực.
Hết cách, hắn đành phải dùng đến ngân khố riêng của hoàng gia, nhưng lúc này mới phát hiện ra, ngân khố đã trống rỗng từ lâu.
Người mang danh hoàng hậu của hắn, tiêu tiền như nước, gom về vô số bảo vật quý hiếm rồi đập vỡ.
Tiền vốn từ các cửa hàng, ruộng đất của hoàng thất cũng bị rút cạn, liên tục thua lỗ, thu không đủ chi.
Tóm lại, tình trạng thảm không nỡ nhìn.
Tạ Trì cuối cùng bùng nổ.
Hắn bóp cổ Lệ Yên Nhiên, muốn bóp c.h.ế. t nàng ta ngay tại chỗ.
"Biết vậy thì ngày đó không nên cứu ngươi."
Một câu nhẹ bẫng.
Nhưng lại vô cùng tổn thương.
33
Lệ Yên Nhiên lộ vẻ đau khổ, ánh mắt hướng về hắn, cuối cùng lại bị hắn thô bạo đẩy ra.
Tạ Trì vốn chẳng phải người độc ác, nếu không từ đầu đã chẳng thể lọt được mắt ta và phụ thân ta.
Lệ Yên Nhiên ngã quỵ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ xấu xí, đến mức chẳng màng giữ gìn chút dung mạo nào.
Tạ Trì quay người bước ra, một người trong lao, một người ngoài lao, cảnh tượng này lại khiến ta nhớ đến ngày ta đến thăm Tạ Tô Duẫn bị giam trong đại lao. Nhưng lần này, giữa hai người họ chẳng có chút hòa thuận nào.
Tạ Trì đã chán ngấy nữ nhân này, hờ hững buông một câu:
"Khóc đủ rồi thì mau cút ra. Vài hôm nữa ngươi phải tham gia lễ Xuân Tế."
Hắn rời đi, bỏ lại Lệ Yên Nhiên thất thần ngồi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống nền đất, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Tạ Trì dựa vào chắp vá đủ đường cũng tạm giải quyết được tình thế cấp bách.
Nghe người dưới nói rằng từ sau hôm gặp ta trong cung, hắn chẳng có đêm nào yên giấc, mỗi tối trằn trọc trở mình.
Ta không để tâm lắm, cho đến hôm nay trở về phủ, thoáng thấy trong góc có một bóng người như u hồn đứng đó, chẳng biết đã đứng trước cửa bao lâu.
Khi thấy ta, hắn dường như muốn bước tới. Nhưng đám người đứng trước cửa đợi ta từ sớm đã lập tức ùa ra chào đón, khiến hắn phải khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!