Chương 31: (Vô Đề)

Nàng ta không thể nào lý giải được:

Điệu múa nàng ta đã bỏ bao công sức tập luyện, rõ ràng ngay từ đầu ai cũng khen ngợi nàng ta xinh đẹp, tại sao sau đó Tạ Trì và mọi người lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét?

Màn kịch nhốn nháo ấy kết thúc với việc Lệ Yên Nhiên bị đuổi về cung, không được ra ngoài.

Hiền phi được chỉ định tạm thời thay nàng chủ trì mọi việc. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại: lúc gánh hát biểu diễn, đài diễn đột nhiên sập, suýt đè trúng Tạ Trì.

Một số sứ thần bị trọng thương.

Lệ Yên Nhiên lo mải tập múa, những việc chuẩn bị cho lễ chúc thọ đều phó mặc cho người dưới.

Ngày trước, ngay cả khúc nhạc ta cũng phải đích thân nghe từng bài để đảm bảo không xảy ra sai sót.

Nàng ta thì không đủ kỹ lưỡng, chỉ dựa vào vận may.

Rõ ràng, nàng ta không may lắm.

Tạ Trì nổi giận, lập tức giam lỏng nàng ta, thu lại ấn phượng trao cho Hiền phi.

Hắn để các phi tần cấp cao khác chia nhau quản lý hậu cung, còn Lệ Yên Nhiên phải ở trong cung tự mình "kiểm điểm".

Dù nàng ta khóc lóc, gào thét thế nào, hắn cũng không buồn quan tâm.

Phụ thân ta đập tay cười lớn, vô cùng hả hê khi nhìn Tạ Trì lúng túng.

Gần đây, ông càng ngày càng chê bai Tạ Trì, ngấm ngầm nói xấu hắn không dứt lời.

Nhưng đối với Tạ Tô Duẫn, ông lại khen không ngớt.

Trong lòng, ông đã xem hắn như con rể tương lai, chỉ muốn ta mau chóng cùng hắn bái đường thành thân.

Như vậy, ông có thể danh chính ngôn thuận bắt con rể chơi cờ cùng mình.

Chơi cờ với phụ thân ta đúng là một loại tra tấn.

Bề ngoài ông luôn cười hiền hòa, nhưng bàn cờ thì tàn sát không chừa một mảnh.

Ai bị ông đánh bại đều né xa, không muốn dây vào.

Chỉ còn ta thỉnh thoảng ứng phó với ông.

Phụ thân đã chịu cảnh không tìm được người đấu cờ suốt bao năm.

Giờ cuối cùng gặp được Tạ Tô Duẫn, một người có thể đối đầu ngang tài ngang sức, lại kiên nhẫn bầu bạn với bậc trưởng bối.

Tạ Tô Duẫn vừa mới bước chân vào Giang phủ chưa được mấy tháng, trong mắt phụ thân, đã hoàn hảo đến mức không còn gì để chê.

32

Lệ Yên Nhiên tức giận đập nát hàng loạt bình hoa trong cung, sau đó cho người truyền lệnh gọi ta vào cung.

Xét về danh nghĩa, nàng ta hiện là hoàng hậu, còn ta chỉ là nữ nhi của quan thần, đúng là nàng ta có thể gọi ta bất cứ lúc nào.

Hiện tại ta cũng nhàn rỗi, liền không từ chối.

Nhìn khung cảnh lộn xộn trong điện, ta hơi nhíu mày:

"Phung phí thì cũng thôi đi, nhưng sao còn đập nát chúng thế này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!