Chương 3: (Vô Đề)

5

Trong thời gian bị cấm túc, hiếm hoi mới có chút nhàn nhã. Có người thấy ta buồn chán, liền đưa đến một nhóm vũ cơ, nói là để giải khuây.

Ta nhìn vẻ mặt sốt sắng của nàng ta, khẽ cúi đầu nhấp trà, mỉm cười:

"Ngươi cũng chu đáo quá nhỉ."

Nàng ta là một phi tần có địa vị trung bình trong cung, trước kia thân thiết với Hiền phi, nhưng sau lưng đã bị Lệ quý phi dùng tiền tài dụ dỗ, sớm đầu quân về phe của nàng ta. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn giữ vẻ trung thành với ta và Hiền phi.

Ta không từ chối. Nàng ta vui mừng vẫy tay, một hàng vũ cơ xếp thành hàng bước vào, nhạc công theo sau ngồi vào chỗ, tiếng tơ trúc vừa cất lên, các mỹ nhân đã bắt đầu múa, động tác uyển chuyển yêu kiều.

Thực sự cũng có chút giải khuây.

Những ngày đầu mọi việc diễn ra bình thường, đến ngày thứ ba thì bắt đầu có biến.

Khi mỹ nhân đang nhảy múa theo tiếng nhạc du dương, bỗng nhiên một tiếng động lạ vang lên, phá vỡ nhịp điệu của cả khúc nhạc.

Hóa ra là sợi dây đàn của một nhạc công bị đứt.

Hắn lập tức quỳ xuống, các nhạc công và vũ cơ khác cũng hoảng sợ quỳ theo, mặt tái mét, liên tục cầu xin tha thứ.

Chỉ riêng người làm đứt dây đàn là điềm tĩnh nhất, giọng nói của hắn vang lên qua màn rèm châu và mùi hương trầm, khiến ta bất giác chú ý:

"Vi thần đã làm hỏng khúc nhạc, đây là lỗi của vi thần, không liên quan đến những người khác. Xin Hoàng hậu nương nương trách phạt vi thần."

Nhạc công trong cung đều có chức quan, nên hắn tự xưng "vi thần".

Ta ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Đôi mắt đào hoa, như chứa một hồ nước xuân, yên tĩnh mà thâm sâu, ánh nhìn dường như chất chứa tình cảm sâu sắc, cứ thế táo bạo nhìn thẳng vào ta.

Dung nhan hắn như ngọc, năm phần giống Tạ Trì, nhưng lại đẹp hơn.

Ta ngẩn người, có chút bàng hoàng.

Không ngờ bọn họ thực sự tìm được một người giống Tạ Trì đến vậy.

Để quản lý hậu cung rộng lớn, ta đương nhiên ghi nhớ rõ từng người trong nhóm vũ cơ nhạc công này. Nhạc công ở góc kia vốn là một người khác, còn người này rõ ràng là mới được đưa vào.

Ta bước tới, dừng lại trước mặt hắn, cẩn thận quan sát, rồi nhẹ giọng bảo mọi người đứng lên:

"Đứt một sợi dây đàn, lạc một nhịp mà thôi, chẳng phải chuyện lớn, lui xuống hết đi."

Hoàng hậu luôn nổi tiếng nhân từ khoan dung, phản ứng này không khiến ai bất ngờ. Mọi người vội vã tạ ơn rồi rút lui.

Chỉ có nhạc công kia vẫn quỳ thẳng lưng, không chịu đứng dậy. Giọng nói hắn nghiêm túc, tha thiết:

"Thần đã làm phiền nhã hứng của Hoàng hậu nương nương, xin được đánh đàn chuộc lỗi."

Ta nhìn khuôn mặt hắn, khẽ gật đầu, ra lệnh cho người đi lấy một cây đàn cổ.

Chiếc đàn được đặt trên điện, hắn đứng dậy, thân hình cao gầy mảnh khảnh, ngồi xuống, tà áo trắng xếp lớp trải dài trên nền gạch ngọc, đôi tay thon dài đặt lên dây đàn. Tiếng nhạc vang lên, thanh thoát mà thâm trầm, như hòa quyện vào từng kẽ ngọc của cung điện.

Quả thật, kỹ thuật chơi đàn của hắn không tầm thường, dư âm vang vọng, dư vị khó quên.

Khúc nhạc kết thúc, khi rời đi, hắn còn ngoảnh lại, tự mình báo danh:

"Thần tên là Tô Duẫn, xin cáo lui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!