Chương 26: (Vô Đề)

Ta sững sờ:

"Ngươi muốn c.h.ế. t sao?"

Thiếu niên im lặng, sau đó khẽ cười, nói:

"Ta không c.h.ế. t được đâu. Ta mệnh lớn mà."

Những ngày sau đó, hắn mỗi ngày đều mạo hiểm leo từng ngọn núi để tìm thảo dược.

Dù bị thương, hắn vẫn nhất quyết đợi sau khi bôi thuốc cho ta xong mới tự băng bó cho mình.

Hắn xé nát chiếc áo choàng của ta, mỗi lần di chuyển lại để lại một mảnh vải nhỏ, để quan binh có thể lần theo dấu vết mà tìm đến.

Vết thương nghiêm trọng nhất của hắn là bị mảnh đá sắc nhọn dưới nước đ.â. m thủng bụng.

Phải qua một thời gian dài, vết thương ấy mới ngừng chảy máu.

Mùi m.á. u tanh dẫn đến sự xuất hiện của các loài dã thú.

Nửa đêm, tiếng sói tru vang lên.

Hắn đưa cho ta một con d.a. o ngắn để phòng thân, nhóm lửa, rồi tự mình cầm gậy đứng canh bên cửa, đề phòng những dã thú đang rình mò xung quanh.

Nơi này là một ngôi làng hoang tàn, cỏ dại mọc khắp nơi.

Nhưng trong khu đất trống vẫn có thể nhặt được một ít lúa hoang, và còn có một cây hồng dại gần c.h.ế. t bị dây leo quấn lấy.

Trên cây chỉ còn lại vài quả, nhưng lại đặc biệt ngọt lịm.

Mấy quả hồng và chút lúa hoang nấu thành cháo, tất cả đều được đưa cho ta ăn.

Còn hắn chỉ nhấm nháp vài ngọn rau dại để cầm cự.

Hắn thậm chí còn thấy áy náy, cho rằng ta là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ chỉ ăn sơn hào hải vị, nay phải ăn những thứ thô sơ như vậy, nên cố nghĩ cách bắt thỏ rừng, gà rừng để nướng cho ta.

Ta ăn không vô, thực sự không quen việc ăn một mình, hy vọng hắn đừng để dành hết những thứ tốt cho ta mà cũng nên lo cho vết thương của mình.

Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó trả lời với giọng rất tự nhiên:

"Vậy… nàng có thể đút cho ta ăn, ta sẽ không từ chối."

Ở lâu với hắn, ta nhận ra đôi lúc hắn rất biết cách lấn tới.

Ta nhanh tay bẻ một cái chân thỏ, nhét thẳng vào miệng hắn, chặn lại mấy lời lẽ lố lăng kia.

Thời gian trôi qua, ta cũng quen dần với việc không nhìn thấy.

Trong môi trường quen thuộc, ta đã có thể di chuyển thành thạo.

Tiếng củi cháy lách tách bên đống lửa, xen lẫn tiếng sói tru.

Thiếu niên vốn còn đùa cợt, nay lập tức nghiêm túc, dặn ta không được ra ngoài.

Hắn cầm gậy gỗ và một con d.a. o cũ tìm được, bước đi không một tiếng động, vòng ra phía sau chuồng bò.

Ở đó có một con sói đơn độc đang rình mò.

Ta siết chặt con d.a. o ngắn trong tay, lắng nghe tiếng đánh nhau không xa, vừa muốn ra giúp lại sợ gây thêm rắc rối cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!