Lệ Yên Nhiên giận đến phát run, nhưng không dám tiếp tục nổi điên như thường lệ.
Nàng ta chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán hận, cuối cùng cất tiếng hỏi:
"Giang Ứng Thiền, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Cố tình đến để gây khó dễ cho ta, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Bất kể nàng ta có đắc ý hay tức giận, ta vẫn giữ thái độ điềm nhiên, đáp nhẹ:
"Gây khó dễ cho nương nương? Không cần thiết. Hôm nay ta đến đây để lấy lại của hồi môn của mình."
Lời vừa dứt, cung nhân bên ngoài lập tức nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu gọn gàng thu dọn đồ đạc trong điện, đem ra ngoài.
Tân hoàng hậu chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn Phượng cung hoa lệ mà mình hằng khao khát, bị dọn sạch đến trống rỗng.
So với vẻ phồn hoa trước đây, cung điện giờ đây trở nên hoang vắng, tiêu điều.
Những thứ ấy đều là của hồi môn của ta.
Còn bây giờ, đây mới là bộ dạng thực sự của cung điện này.
Lệ Yên Nhiên c.h.ế. t lặng nhìn các cung nhân từng người mang những chiếc rương lớn rời đi.
Nàng ta không thể cười nổi, cũng chẳng thể khóc, thật sự muốn phát điên.
Nhưng giờ chẳng còn ai ngăn cản nàng ta.
Lệ quốc cữu, đại cung nữ dưới trướng nàng ta, các ma ma thân cận đều đã bị xử tử.
Những cung nhân trong điện trước đây cũng đã bị giải tán.
Bên cạnh nàng ta lúc này, chỉ còn lại những người xa lạ mà cung đình phân đến.
Nói cách khác, nàng ta giờ chỉ là một kẻ cầm quyền nhưng không có người dưới trướng, hoàn toàn trơ trọi.
Nàng ta muốn làm hoàng hậu của Tạ Trì, vậy thì cho nàng ta làm.
Nàng ta muốn ở trong Phượng cung, vậy thì cho nàng ta ở.
Chỉ là những thứ mà ta đã thấy chán, những thứ đã bị vấy bẩn, ta không còn thích nữa.
Nhưng ngôi vị hoàng hậu này, không có bảo vật, không có người thân tín, tất nhiên cũng không có phong địa, quyền lực thực sự.
Nàng ta vẫn chưa nhận ra rằng đây chẳng phải là chiến thắng, mà chính là sự khởi đầu cho sự sụp đổ của nàng ta.
Trước khi rời đi, ta quay lại nhìn Lệ Yên Nhiên, nói:
"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì đã cướp lấy ngôi vị hoàng hậu này."
Cũng hy vọng Tạ Trì sẽ không hối hận vì đã từng giúp nàng ta đối phó với ta, chỉ để nhường chỗ cho nàng ta.
27
Khi ta thành thân nhập cung, sính lễ trải dài mười dặm, cảnh tượng phồn hoa khiến cả kinh thành rộn ràng, náo nhiệt.
Hồi môn mà gia tộc chuẩn bị cho ta phải mất nửa tháng mới chuyển hết vào cung: vàng bạc, châu báu, kỳ trân dị bảo, sách cổ hiếm có, khế đất cửa hàng, nô bộc tỳ thiếp, cùng các thợ thủ công tài hoa…
Giờ đây, ta muốn lấy lại tất cả.
Khi rời cung, ta vô tình chạm mặt Tạ Trì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!