Chương 21: (Vô Đề)

Tên đáng ghét đó vừa vào đã tự nhiên gọi ta một tiếng đầy dịu dàng:

"A Thiền!"

Sắc mặt Tạ Trì ngay lập tức trở nên khó coi.

Ta thấy khóe môi Tạ Tô Duẫn thấp thoáng một nụ cười.

Ta bước tới, chủ động nắm lấy tay hắn.

Nụ cười của hắn lập tức cứng lại, cả người căng thẳng.

Rõ ràng rất vui nhưng không dám manh động, không biết ta định làm gì, chỉ lặng lẽ phối hợp.

Ta quay sang Tạ Trì:

"Đây là… người trước đây các người phái tới. Trong thời gian ta làm hoàng hậu, ta chưa từng vượt quá khuôn phép. Nhưng giờ ta không còn là hoàng hậu nữa, nên ta làm gì cũng không coi là thất lễ."

Ta vòng tay qua cổ Tạ Tô Duẫn, nhón chân, khẽ hôn lên môi hắn.

Rồi quay đầu lại, nhìn Tạ Trì:

"Hoàng thượng, người mà quốc cữu của ngài chọn, ta rất thích. Nhớ thay ta gửi lời cảm tạ hắn."

Sắc mặt Tạ Trì cuối cùng cũng đen như mực.

26

Từ trước đến nay, bất kể Tạ Tô Duẫn làm thế nào để tiếp cận ta, ta luôn giữ thái độ hờ hững, dù không hẳn từ chối, nhưng cũng rất ít khi chủ động gần gũi.

Thực sự, ta chưa từng vượt qua giới hạn như hôm nay.

Cảm giác mềm mại, ấm áp chỉ thoáng qua, đôi mắt của nam nhân tuấn mỹ trước mặt bỗng chốc mở to.

Trong ánh mắt sâu thẳm, khó lường ấy, hiện lên rõ ràng niềm vui sướng và không thể tin nổi, thậm chí có chút ngượng ngùng.

Hắn khẽ cúi đầu, lặng lẽ siết c.h.ặ. t t.a. y ta, cả người tràn ngập niềm hạnh phúc, nhưng miệng lại cố ý phản bác:

"Giang cô nương, như vậy… không hợp lễ nghĩa đâu. Hẳn là cô nương đang quá tức giận, nên mới bồng bột như thế trước mặt bao người."

Một câu nói của Tạ Tô Duẫn đã khéo léo quy kết hành động vượt khuôn phép của ta thành do cơn giận bộc phát, vô hình chung bảo vệ danh tiếng cho ta.

Cuối câu, hắn còn không quên liếc nhìn Tạ Trì, khóe môi khẽ nhếch, cười nhạo đầy đắc ý.

Tạ Trì đứng bật dậy, gương mặt đen lại:

"Quá đáng!"

Khi mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Tạ Tô Duẫn đã trở lại vẻ ngoan ngoãn, cung kính, như không hiểu tại sao hoàng đế lại nổi giận đùng đùng.

Tạ Trì lớn tiếng tuyên bố sẽ ném hắn trở lại nhà lao.

Ta nhìn Tạ Tô Duẫn, thấy gương mặt hắn từ bối rối chuyển thành hoảng sợ, đáng thương cầu xin tha thứ, như thể không hiểu vì sao hoàng đế đột nhiên giận dữ.

Các đại thần xung quanh cũng cảm thấy hoàng đế đang vô lý, lấy quyền ép người.

Vì vậy, khi ta đứng ra bảo vệ Tạ Tô Duẫn, chẳng ai dám dị nghị.

Ta cau mày, nhìn thẳng vào Tạ Trì:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!