Chương 19: (Vô Đề)

Đổi lại là phi tần bình thường, sớm đã bị thưởng một dải lụa trắng hoặc một chén rượu độc rồi.

Nhưng chủ yếu cũng vì ta xuất thân từ danh môn, mà nhà họ Giang hứa sẽ dâng một khoản tiền lớn cùng nhiều ruộng đất tốt.

Có thể thấy Lệ Yên Nhiên rất vui, không nhịn được cười nhạo ta tại chỗ:

"Hoàng hậu nương nương… À không, giờ phải gọi là dân nữ Giang thị rồi. Hoàng thượng không có con nối dòng, phiền ngươi đến Quan Âm Bồ Tát nhiều hơn, tụng kinh cầu phúc giúp chúng ta. Bản cung sẽ chân thành cảm tạ ngươi."

Ta nhìn về phía Tạ Trì, hắn lạnh mặt, không rõ vui hay giận, hoàn toàn không thể đoán được cảm xúc.

Nhưng hắn không phải nên rất vui sao?

Hắn luôn muốn thoát khỏi ta, giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi.

Hắn đáng lẽ phải vui mừng như Lệ Yên Nhiên mới đúng.

Hay là, lại một lần nữa, đến giờ phút quyết định, hắn lại do dự rồi?

Ta không để tâm đến Lệ Yên Nhiên.

Lúc này tể tướng hỏi ta còn gì dị nghị không.

Hỏi chỉ để làm thủ tục, chẳng ai nghĩ ta sẽ nói gì.

Không ngờ ta lại mở miệng:

"Có."

Ông ta sững lại, tất cả đại thần trong phòng cũng nhìn về phía ta.

Bao lâu nay, ta chưa từng biện hộ cho mình dù chỉ một câu, nhìn bề ngoài rất ngoan ngoãn chịu đựng.

Đến phút cuối cùng, ta lại cất tiếng, nói một cách rõ ràng, dứt khoát:

"Ta chưa từng tư thông với ai. Có nhân chứng, vật chứng đầy đủ. Xin hoàng thượng, quý phi và chư vị đại nhân minh xét."

Tạ Trì khẽ giật mình.

Lệ Yên Nhiên trừng lớn mắt.

Bên ngoài, vài người bị áp giải vào.

Người đầu tiên là một tên đào hát bôi phấn trát son, bị đẩy mạnh về phía trước, ngã quỵ xuống đất, rồi thuận thế quỳ mà khóc lóc thảm thiết:

"Thảo dân biết tội! Thảo dân biết tội rồi!"

Hắn kể tỉ mỉ về việc mình còn nhỏ thiếu tiền, bị bán vào gánh hát.

Từ nhỏ mê tiền, tham của mà nhận tiền của người ta, chịu sai khiến để trà trộn vào cung của một phi tần, vu oan rằng nàng có tư tình với mình.

Hắn không ngờ rằng phi tần ấy lại là hoàng hậu đương triều.

Sớm biết thế, dù cho hắn trăm lá gan cũng không dám làm.

Người thứ hai bị lôi vào là một tiểu thái giám trong cung của ta.

Hắn quỳ rạp xuống đất, run rẩy:

"Nô tài có tội, nô tài đáng c.h.ế. t vạn lần!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!